(Hình minh họa: Greg Baker/AFP/Getty Images) |
Huy Phương
“Người nào cũng yêu con, nhưng người có văn hóa mới biết thương yêu cha mẹ!” (Lâm Ngữ Đường)
Xem tin
tức ở Việt Nam chúng ta thường nghĩ đến lúc đạo lý đã suy đồi. Thời gian
qua, số vụ án con cái giết cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng. Trên
báo chí, không thiếu tin tường thuật những vụ án mạng tàn bạo do những
đứa con bất hiếu thẳng tay đâm chém cha mẹ dù chỉ với những bất bình
nhỏ.
Nếu kể chuyện
nghịch nữ hoặc nghịch tử ở Việt Nam, hẳn phải mất hàng nghìn trang giấy:
Tơ Đênh Triệu (Quảng Nam) say rượu giết cha. Đặng Hùng Phương (Vĩnh
Long) giết cha rồi đem lên Sài Gòn phi tang. Trần Văn Kiệt (Tây Ninh)
đâm cha sau một lần cãi vã. Lê Văn Lực (Thanh Hóa) chỉ vì lời mắng “đồ
ăn hại” đã đoạt mạng cha mình. Nguyễn Xuân Hậu (Lào Cai) chỉ vì bị la
không chịu lo sửa soạn Tết đã đâm chết cha. Nguyễn Khả Đ. (Rạch Giá)
giết mẹ rồi giấu xác trong lu nước. Nguyễn Thị Phin (Tây Ninh) giết mẹ
chiều 30 Tết để lấy tiền, vàng. Nông Văn Thùy (Bắc Giang) xin tiền không
được, đã vung chày sát hại mẹ. Bùi Minh Đạt (Hà Nội) vì mâu thuẫn đất
đai, đã dùng dao chém nhiều nhát vào cổ, đầu, tay mẹ khiến nạn nhân tử
vong tại chỗ. Lê Văn Phước (Đồng Nai) trong lúc tắm rửa, vệ sinh cho
người mẹ 82 tuổi bị tai biến, đã liên tục chửi bới và đánh đập khiến bà
cụ tử vong...
Chúng ta những người Việt đang sinh sống ngoài Việt Nam, ở Hoa Kỳ hay
các nước khác thường cho là mình may mắn không phải sống ở cái đất nước
đạo lý suy đồi, luân thường bại hoại. Nước Mỹ có 320 triệu dân, nửa năm
chưa xảy ra một vụ án mạng con giết cha mẹ, đất nước Việt Nam chỉ có 90
triệu dân, tuần nào cũng có chuyện cha mẹ bị con đâm chém. Nhưng như
thế có phải cha mẹ người Việt sống ở Mỹ, đời sống được bảo vệ và có hạnh
phúc hơn không? Sở dĩ chúng tôi trình bày như vậy, vì giữa văn hóa Việt
và Mỹ có những phần khác biệt.
Nhà văn Lâm Ngữ Đường trong “Một Quan Niệm Về Sống Đẹp” (Nguyễn Hiến
Lê dịch) đã cho rằng người cao niên ở Mỹ về già vẫn làm việc hăng hái,
vì họ theo chủ nghĩa cá nhân một cách thái quá, tự đắc, muốn độc lập,
cho sự nhờ vả con cái là tủi nhục. Trong các quyền của công dân không có
cái quyền của cha mẹ được con cái phụng dưỡng. Tại phương Tây, ông già
bà lão không muốn xen vào đời sống của con, lánh mặt trong một nơi nào
đó, tự lo cho cái ăn ngủ của mình. Người Trung Hoa (và người Á Đông?)
không có cái quan niệm cá nhân độc lập, mà cho rằng những người trong
gia đình có bổn phận giúp nhau, nếu về già mà phải nhờ cậy con, có điều
chi mà xấu hổ!
Bản năng của muôn loài là thương yêu và bảo vệ con. Con gà mẹ dùng
đôi cánh che chở cho bầy gà con trước sự hung hiểm của diều hâu. Con
chim bay xa tha mồi về mớm cho con non nớt yếu đuối bên bờ tổ. Hung dữ
như cọp beo cũng không có loài nào ăn thịt con. Nhưng muôn loài cũng
không có cái cảnh nào có đàn con đi kiếm thức ăn cho những người sinh nở
ra chúng lúc họ về già, không còn khả năng săn nhặt, nằm chờ chết trong
hang ổ. Nhà văn Lâm Ngữ Đường cho rằng, “Người nào cũng yêu con, nhưng
người có văn hóa mới biết thương yêu cha mẹ!”
Ở Mỹ, trong giờ hành chánh mà một đứa con lang thang ngoài đường, thì
cảnh sát lập tức kết tội cha mẹ của chúng, nhưng một cụ già bị bỏ ngoài
đường thì người ta tìm đến sở xã hội, liệu có ai truy tìm và lên án
những đứa con.
Chúng ta phải chờ vài ba thế hệ nữa may ra, chứ hiện nay, các bậc cha
mẹ người Việt ở Mỹ, tâm lý vẫn chưa sẵn sàng, còn cảm thấy tổn thương
và đau khổ, than trách khi bị con cái đẩy ra khỏi nhà. Những vị cao niên
Mỹ không ai than phiền vì con cái không quan tâm hay “bỏ rơi” mình. Đối
với họ, con trên 18 tuổi đã ra khỏi gia đình, vì muốn cho con tự lập,
có khi muốn con đi học xa, thăm hỏi, quan tâm là điều tốt, nhưng cha mẹ
không bao giờ kỳ vọng nơi con cái khi mình về già, trông đợi sự giúp đỡ
của con. Cha mẹ và con cái từ đây hết còn bổn phận với nhau. Do đó, họ
chuẩn bị để dành tiền, đầu tư, mua bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm “sức khỏe
lâu dài,” chuẩn bị “hậu sự” cho mình.
Như vậy các bậc cha mẹ này không còn cảm thấy đau khổ vì những lý do về con cái.
Trái lại người Việt hay Á Đông luôn cho rằng trong trăm nết thì chữ
hiếu đứng đầu (Bách hạnh hiếu vi tiên). Theo Phật Giáo thì “tâm hiếu là
tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật.” Khi thấy con cái đối xử với mình tệ
bạc thì đem lòng ai oán, nhất là vào buổi giao thời, vẫn thường so sánh
lối sống của gia đình ngày xưa, với lối sống “Mỹ hóa” bây giờ của con
cái, và cũng vì chính sự đổi thay quá nhanh chóng của con cái, sinh ra ở
Mỹ, hay chịu lối sống Mỹ quá sớm, hoặc là dùng chữ gia đình “vô phước”
như cách than phiền của nhiều vị.
Quí vị đã có dịp lui tới chuyện trò với các vị cao niên người Việt
trong các nhà dưỡng lão, đã thường biết đến nỗi buồn của họ, không phải
vì tiền, vì danh mà vì một nỗi cô đơn, chỉ vì con cái không ngó ngàng
đến họ. Khi tôi muốn kể nỗi lòng của một vị cao niên buồn bã, cô đơn
trong một nhà dưỡng lão, trên trang báo, thì ông cụ chấp tay vái tôi,
“Thôi xin ông, con tôi mà biết tôi kể lể với ông thì chúng hành tôi đến
chết mất!”
- Một gia đình, khi người cha qua đời, những đứa con thấy mẹ thui
thủi một mình, khuyên mẹ bán ngôi nhà rồi về ở với chúng nó. Như một
trái bóng, bà bị đưa qua đưa lại giữa những đứa con, và chỗ ở cuối cùng
của bà bây giờ là nhà dưỡng lão!
- Một bà cụ khi bị đưa vào bệnh viện, rồi nhà hưu dưỡng, vì lo xa, bà
làm thủ tục trao cho cô con gái duy nhất, ngôi mobile home của bà,
nhưng chỉ ít lâu sau, cô này bán ngôi nhà lấy tiền bỏ túi. Khi khỏe mạnh
được trở về nhà, bà phải đi “share” phòng cho đến lúc qua đời.
- Một gia đình lúc người cha mất, bà mẹ vội vã sang tên ngôi nhà cho
hai cô con con gái. Cô chị trả cho em một nửa số tiền để lấy hẳn ngôi
nhà, và mời bà mẹ ra khỏi nhà. Lý do: Hạnh phúc gia đình của riêng cô.
Người mà cô chọn là chồng, chứ không phải mẹ!
- Nếu bạn đọc thấy một người phụ nữ luống tuổi thường đi xe đạp trong
khu Little Saigon, đó là người mẹ có bốn đứa con, bà đang ở nhà “share”
vì không đứa con nào chịu “nuôi” mẹ.
Hầu hết những nhân vật trong câu chuyện này là quý bà, vì trong buổi
giao thời này, còn mang tâm lý “nội trợ,” không biết lái xe, không biết
Anh ngữ, và tình thương con cái còn nhiều như thuở còn ở Việt Nam, còn
các ông thì dễ sống hơn. Mặt khác là bậc cha mẹ người Việt ở Mỹ không
biết là các con đổi thay quá nhanh.
Phần đông những bậc cha mẹ ở Mỹ lâm vào cảnh ngộ trên vì có con cái
sinh ra ở Mỹ hay được đem đến Mỹ quá sớm, và con cái có bằng cấp càng
cao, giàu có càng nhiều thì hình như càng không nghĩ đến chuyện mình
phải có bổn phận phụng dưỡng cha mẹ già. Không những phụng dưỡng cha mẹ
già mà còn như lường gạt, lừa đảo các bậc sinh thành như những câu
chuyện thường xảy ra trong cộng đồng Việt Nam mà chúng tôi trình bày ở
trên. Cái cảnh trong gia đình nghèo, anh chị em thương nhau, con cái
hiếu với cha mẹ, hình như chúng ta vẫn thường thấy trong đời. Những đứa
con lớn lên ở Việt Nam, đã qua cái cảnh thiếu ăn, cha tù đày, mẹ vất vả
ngược xuôi, hẳn trong lòng chúng còn một chỗ tựa cho cha mẹ.
Những câu chuyện con, dâu, con rể mời cha mẹ ra khỏi nhà không thiếu ở
đây, nhan nhản, chẳng khác gì những thảm cảnh con cái giết cha mẹ ở
Việt Nam. Gia đình người Việt ở Mỹ chưa thấy cảnh cha mẹ chết dưới tay
con, nhưng khổ đau u sầu do con cái gây nên thì không thiếu, “Giết nhau
chẳng cái Lưu Cầu, giết nhau bằng cái u sầu độc chưa?”
Cuối cùng bài học chưa thuộc của tuổi già vẫn là: “...Người hiểu đời
coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong chờ báo
đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.” (Chu Dung Cơ).
Bài học thứ hai là đừng bao giờ “dốc túi” cho con quá sớm trước khi nhắm mắt.
Thực ra, “Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, về già mới biết lòng con cái.”
Trong chúng ta ai thực sự đã chuẩn bị cho tuổi già như người bản xứ, thôi thì trăm sự, đường cùng phải nhờ đến ông nhà nước.
Tạp ghi Huy Phương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét