Ads 468x60px

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Sự tranh quyền trong ĐCSVN trước mối nguy Trung Cộng

Nguyễn tấn Dũng và Nguyễn phú Trọng
Hà Sĩ Phu 
Đây là ảnh Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng nhận hoa từ tay Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sau khi ông Dũng tái đắc cử thủ tướng ngày 26 tháng 7, 2011 tại Hà Nội. Nhưng đây cũng chính là lúc NPT đã rắp tâm lập ra thuyết "chống nhóm lợi ích" để diệt Tấn Dũng (như bài của Mai Thái Lĩnh về Nhóm lợi ích là gì đã cho biết).
*
1/ Nhận thúc từ “tư duy lô-gich”
Đại hội tuy là của Đảng (chữ Đảng viết hoa là nickname của ĐCSVN) nhưng Đảng đang toàn quyền quyết định số phận của Dân tộc VN nên mỗi người nếu còn ý thức mình là “con người khôn ngoan” (homo sapiens), không còn như muôn loài động vật thì không thể không soi kỹ vào nội tình của cái Đảng ấy, nhất là trong hậu trường, vì chỉ trong hậu trường mới hiện hình đúng thực chất kẻ đang quyết định sinh mạng của mình và của tất cả những người mà mình thương yêu.
Bằng trí khôn của một người bình thường, ta biết nội bộ giới cầm quyền đã lộ diện hai phe, phe “Ỷ Hán” (hay Thuộc Hán) và phe “Tồn nghi”. Phe Ỷ Hán thắng thì quốc gia rất “ổn định” thuộc Tàu. Phe Tồn nghi thắng thì có thể có sự chuyển động, nhưng dữ hay lành chưa biết, nhưng giả thử có quyết tâm liên kết với Hoa Kỳ để Thoát Trung thì thực tế cũng vẫn còn muôn vàn trở ngại, chưa thể lường kết quả. Trước cục diện như vậy thì số phận dân Việt Nam lành ít dữ nhiều, nếu chưa nỡ nói “một phần thắng- đến chín phần thua”. Đau lòng nên phải nói.
Tôi trót bị khoa học dạy cho thói “tư duy lô-gich” nên đã đoán trước tình hình:
“Ví dụ nếu Việt Nam xảy ra một cuộc biểu tình lớn, khả năng là mất chế độ chẳng hạn, thì Bộ Chính trị hay là Bộ Quốc phòng kêu gọi Trung Quốc sang giúp đỡ thì họ kéo quân sang; nhưng thậm chí cả khi VN không cần, giả sử Bộ Chính trị Việt Nam kiên quyết chống Trung Quốc thì họ vẫn cứ sang (HSP-tháng 5-2014)
Trước hết cho phép tôi chép lại nhận thức “lô-gich” của mình cách đây một năm rưỡi:

a/ Lý Kiến Trúc phỏng vấn Hà Sĩ Phu và Mai Thái Lĩnh ngày 5/5/2-14 (trích) (1):
Lý Kiến Trúc: Còn cảm nghĩ của ông trước sự leo thang xâm lược của Trung Quốc ở Biển Đông, thưa ông Hà Sĩ Phu?
Hà Sĩ Phu: Sự kiện giàn khoan chỉ là một bước tất yếu trong toàn bộ tiến trình xâm lược Việt Nam của Trung Quốc, khởi đầu từ khi mở cửa biên giới năm 1950 trong cuộc chiến tranh chống Pháp. Toàn bộ cuộc xâm lược rất bài bản đó dựa trên yếu tố cộng sản, khai thác và tận dụng sự chọn lầm đường của Việt Nam, một nước nhỏ và lạc hậu mà đi vào quỹ đạo cộng sản ảo tưởng nhưng độc tài, tách khỏi khối văn minh nhân loại để chui vào vòng tay của hai đế quốc cộng sản là Liên Xô và Trung Quốc.
Nước nhỏ muốn thoát khỏi tay nước lớn cần đến 5 yếu tố: cần cảnh giác đề phòng trước, cần giữ khoảng cách, cần phơi bày công khai, cần dựa vào dân và cần liên kết với các nước lớn khác. Nhưng Đảng CSVN đã cố tình và kiên quyết chọn cách làm ngược lại tất cả những yếu tố tự cứu ấy, vậy thì ván cờ đã biết trước kết quả. Kiên quyết đi sâu miết vào tử lộ một cách đầy hứng khởi, nay tỉnh ngộ cũng đã muộn huống chi còn chưa tỉnh ngộ.
Trong câu chuyện ngắn ngủi này tôi không thể phân tích cặn kẽ những sai lầm ấy, chỉ xin nêu mấy bế tắc chính:
Muốn thoát Tàu cần phải thoát Cộng, nhưng quyền lực và quyền lợi đã giữ chặt những người cầm quyền trong vòng kim cô cộng sản, dù họ chẳng còn tin gì vào chủ nghĩa này. Trong thế tự kìm chân nhau, kẻ nào muốn thoát ra sẽ bị diệt ngay, trốn khỏi băng ma túy sẽ bị đồng bọn tiêu diệt.
Nhưng giả thiết một điều không thể có, giả thử toàn bộ giới lãnh đạo Việt Nam muốn từ bỏ chủ nghĩa cộng sản thì cũng không bỏ được chiếc vòng kim cô Trung Quốc! Trung Quốc muốn thôn tính Việt Nam trong chiến lược êm như tằm ăn dâu thì buộc Việt Nam phải là nước cộng sản. Trung Quốc thừa sức thực hiện sự ép buộc rất cộng sản, rất “tình nghĩa” đó.
Lối thoát bằng liên minh chiến lược với Hoa Kỳ đã được tính đến từ lâu, nhưng Đảng CSVN không muốn tự xóa “vinh quang” của mình bằng con đường đó. Bây giờ có muốn thì cũng đã muộn. Chẳng những Hoa Kỳ cần một cường quốc Trung Hoa thứ nhì thế giới hơn một nước Việt Nam cộng sản rất ít thực tâm, mà Hoa Kỳ cũng không thể thắng Trung Quốc trên địa bàn Việt Nam, khi Trung quốc đã chiếm lĩnh trận địa một cách toàn diện. Liên minh muộn mằn với Hoa Kỳ nếu có cũng chỉ cải thiện tình hình phần nào mà thôi.
Lối thoát bằng gia tăng quân sự, nhất là mua vũ khí từ Nga, một nước đang xích lại gần Trung Quốc thì chẳng có ý nghĩa gì ngoài tâm lý tự trấn an. Vả lại, trong phương sách giữ nước thì chính trị cao hơn quân sự, chính trị sai lầm thì quân sự cũng vô ích.
Lối thoát theo con đường Putin, một thứ cộng sản biến tướng, độc tài và tham nhũng? Nếu xuất hiện một Putin tại Việt Nam, Trung Quốc sẽ thừa sức mua hoặc diệt Putin đó bằng tất cả sức mạnh của mình.
Lối thoát duy nhất là dựa vào lòng yêu nước của dân đứng lên chống giặc. Nhưng lâu nay Đảng sợ dân hơn sợ Tàu, sợ dân chủ hơn sợ mất nước. Đảng đã tước vũ khí của nhân dân một cách toàn diện và trở thành đối lập với dân lâu rồi. Nhân dân đang trắng tay, dễ gì chống cả nội xâm lẫn ngoại xâm đang cấu kết?
Tuy vậy, chỉ có từ nhân dân mới hé ra hy vọng, vì sức mạnh của nhân dân luôn là một ẩn số, nó dao động từ sức mạnh của một đàn cừu đến một sức mạnh Phù Đổng, phá hết mọi gông xiềng, không ai có thể biết trước. Sự đột biến của nhân dân không tách rời sự thức tỉnh của lực lượng trí thức tinh hoa và sức mạnh của thế giới tiến bộ và các nước lớn văn minh.
Tôi nhìn vụ giàn khoan HD-981 trong bối cảnh như vậy.

b/ Chỉ nhân dân Việt Nam mới cứu được nước (trích):
(Trần Quang Thành phỏng vấn Hà Sĩ Phu ngày 10/5/2014) (2)
- TQT: Thưa ông nếu muốn thoát khỏi kịch bản (mất nước) như ông vừa mới nói thì nhân dân Việt Nam chúng ta sẽ phải làm gì?
- HSP: Suy nghĩ của ông rất giống những người quan tâm đến đất nước. Nếu muốn thoát ra, trong một bài viết tôi đã nói rằng Trung Quốc xâm lược Việt Nam bằng cái kế sách hai nước cộng sản với nhau, nước cộng sản lớn thôn tính nước cộng sản nhỏ, nước cộng sản nhỏ để giữ được quyền lợi phải giữ được làm chư hầu của nước lớn, và cứ như thế họ lấn chiếm. Muốn ra khỏi cái nạn đó thì tốt nhất là phải giũ được ra khỏi cái chủ nghĩa cộng sản, ra khỏi cái chủ nghĩa cộng sản thì cái cam kết của Phạm Văn Đồng hay của Hồ Chí Minh là vô nghĩa, chúng tôi là không theo cái chủ nghĩa ấy nữa, không có cái chuyện hai đảng ngồi làm việc với nhau quyết định cái vấn đề của dân tộc nữa. Nhưng điều đó dứt khoát không làm được, tự thân Đảng Cộng sản Việt Nam không làm được cái điều đó thì quá rõ rồi. Ông Tổng bí thư khi nào cũng tuyên bố là kiên trì chủ nghĩa cộng sản cho đến cuối cùng, thế là tự thân mình không thay đổi được.
Thứ hai là nghiêng về cái ý kiến như là Cù Huy Hà Vũ nói, là liên kết chặt chẽ với Hoa Kỳ là mệnh lệnh của thời cuộc là để cứu nước. Tôi nghĩ là cái thời cách đây mấy năm Cù Huy Hà Vũ nói câu đó là đúng, nhưng đến hôm nay thì có liên kết thật sự với Hoa Kỳ cũng không cứu được, bởi vì mình liên kết với Hoa Kỳ một cách lằng nhằng thế này thì Hoa Kỳ họ đâu có giúp hết mình, nhưng nếu Hoa Kỳ có giúp hết mình thì cũng đâu thắng được Trung Quốc trong trận chiến ở Việt Nam này. Mấy năm trước còn có thể cứu vãn, còn bây giờ mỗi ngày Trung Quốc họ chiếm thêm những điều kiện, ví dụ họ đưa chỗ nào cũng có cư dân, khu phố của Trung Quốc. Dưới lòng đất bây giờ đã có biết bao cái hầm nổi hầm chìm của Trung Quốc mà người Việt Nam không được biết. Bao nhiêu cái cứ điểm cái cao điểm quân sự là họ chiếm, rồi phía Tây là Lào thì có những vùng họ đã thuê được tới 50 năm, 100 năm, ở Biển Đông họ cũng đã thiết kế. Tức họ bao vây mình rất chặt, họ rải quân khắp đất nước từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau. Thứ ba, về nhân sự, họ thao túng đến cả cấp cao, họ rải quân đến mức như thế thì Hoa Kỳ đã làm được những việc đó đâu. Ở thế trận như vậy thì Hoa Kỳ làm sao có thể đánh bại Trung Quốc cho được. Dù có liên kết hẳn với Hoa Kỳ cũng không giải quyết được cái ván cờ này.
Bây giờ giả sử một cái điều rất lý tưởng mà không bao giờ thực hiện được: Nếu Đảng Cộng sản Việt Nam, nếu toàn bộ Bộ Chính trị, kiên quyết chống Trung Quốc, không thân Trung Quốc, bởi thân Trung Quốc thì mất nước, thì dù điều đó xảy ra cũng không chống được. Bởi vì Trung Quốc có cần để Việt Nam kêu gọi thì mới đem quân sang đâu. Ví dụ nếu Việt Nam xảy ra một cuộc biểu tình lớn, khả năng là mất chế độ chẳng hạn, thì Bộ Chính trị hay là Bộ Quốc phòng kêu gọi Trung Quốc sang giúp đỡ thì họ kéo quân sang; nhưng thậm chí cả khi VN không cần, giả sử Bộ Chính trị Việt Nam kiên quyết chống Trung Quốc thì họ vẫn cứ sang. Bởi vì, thứ hai, ngoài cái đường giao thông thiết kế xong rồi, xe tăng của họ có thể vào Hà Nội dễ như không, đã có những hiệp ước ký với nhau rồi, xe Trung Quốc được vào Việt Nam mấy trăm cây số không phải kiểm soát. Tóm lại là nếu Trung Quốc muốn thì nó cứ vào Việt Nam, chả phải kêu gọi gì cả.
Điểm thứ ba nữa, giả sử Việt Nam có được một ông Putin, tức là một ông độc tài lên nắm được toàn bộ cái nội vụ của đất nước và ra khỏi cái bàn tay của Trung Quốc, chống được cái nhóm thân Trung Quốc, thì Trung Quốc sẽ có phản ứng ngay. Trung Quốc biết rằng cái quân bài Putin như thế sẽ phá vỡ nước cờ xâm lược của mình, nó sẽ đem hết toàn lực để giải quyết cái anh Putin đó. Một là nó giải quyết bằng tiền, nó thừa tiền để giải quyết xong một anh Putin của Việt Nam. Giả sử điều đó không được, giả sử anh Putin này có tấm lòng sắt đá vô cùng yêu nước thì nó sẽ diệt ngay bằng quân sự bằng vũ lực mà không ai cứu được. Tóm lại, dù Đảng Cộng sản Việt Nam có kiên quyết yêu nước cũng không ra khỏi được bàn tay Trung Quốc. Thế thì như tôi nói từ nãy đến giờ, gọi là cái thế cờ giống như anh Trần Quang Thành đã nói, là toàn bộ lãnh thổ VN đã an bài trong tay Trung Quốc, thì không có cách nào giải quyết cả. Nhưng không phải. Tôi nghĩ rằng vẫn có một cái ẩn số cuối cùng, ẩn số này có thể làm lộn ngược cái bài toán, cái kết quả ấy, là nhân dân. Chỉ có nhân dân mới cứu được nước thôi. Nhưng mà xin nói lại rằng cái chữ nhân dân ấy là nói một cách tổng quát chứ nhân dân là không thể tách rời cái lực lượng tiên phong của nhân dân, tức là những người dân chủ tiên phong hiện nay, tầng lớp này có giác ngộ lôi cuốn nổi số đông quần chúng hay không, có chống lại được cái sự o ép của nhà cầm quyền hay không để giác ngộ nhân dân hay không.
Thứ ba nữa là cái nhân dân, cái lực lượng quần chúng số đông đó cộng với số đông (tiền phong) của mình vẫn cần sự giúp đỡ hỗ trợ thêm của quốc tế. Kể cả ba yếu tố ấy cộng lại thì mới có hy vọng có thể thoát khỏi nước cờ rơi vào thế bí giữa Việt Nam và Trung Quốc. Nhưng cái ẩn số ấy biến động thế nào sẽ còn phụ thuộc những người trong cuộc.
2/ Những thông tin từ thực tiễn.
Sáng nay, 19-1-2016, giở trang Dân Quyền, một trang của trí thức và dân chủ trong nước mà tôi được mời làm một thành viên Ban Cố vấn, thấy bài Sự thật về Hội nghị Trung ương 14 có những đoạn như sau:
“Nguyễn Phú Trọng đã cầu viện TQ, phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân ngay trước thềm Đại hội Đảng XII”
“Thực chất là ngay khi phát hiện các tầu quân sự TQ trá hình tầu đánh cá đang áp sát cách bờ biển VN chỉ còn có 24 hải lý các cán bộ lãnh đạo Bộ Đội Biên Phòng và Cảnh Sát Biển đã đưa ra kiến nghị BCT cho phép VN đưa tầu hải cảnh và tầu quân sự ra xua đuổi tàu TQ. Tuy nhiên, theo một nguồn tin tuyệt mật cho biết, Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh không được thực hiện kế hoạch này nhằm mục đích nếu có biến động trong Đại Hội Đảng thì đây chính là một lực lượng của TQ áp sát bờ biển VN nhằm mục đích hỗ trợ và giúp ĐCSVN tổ chức thành công ĐHĐ 12 và sẵn sàng đối phó nếu có đảo chính”.
“Trong không khí hỗn loạn đó, các cửa ra vào hội trường đã nhanh chóng được khóa chốt bên trong; Bộ phận điều khiển loa đài được yêu cầu tắt toàn bộ micro, tất cả cán bộ phục vụ Hội Nghị được yêu cầu đi ra khỏi Hội trường. Khi đó khoảng hơn 20 UVTW đã không thể kiểm soát được và đứng lên bàn chỉ thẳng tay vào mặt Nguyễn Phú Trọng mà mắng rằng “Mày là thằng bán nước, phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân. Tội của mày ngàn năm không thể rửa sạch được, lịch sử dân tộc VN sẽ đời đời nguyền rủa mày”. Một trong số các đại biểu đã đứng lên bàn và chỉ tay vào Nguyễn Phú Trọng nói rằng “Tội bán nước của mày là tội trời không dung, đất không tha, phải chu di cửu tộc, tội phản bội tổ quốc là tội phải chịu án tử hình”.
3/ Tạm thời xử lý thông tin:
Lâu nay tin giật gân thất thiệt cũng nhiều, nhưng tôi tạm thời kết luận những thông tin như trên có thể tin cậy là đúng sự thực vì những lẽ như sau:
- Đây không phải một bài tin đơn độc mà là kết tinh từ rất nhiều bài, thành một vệt dài thông tin khá hệ thống.
- Những thông tin rất cụ thể đến từng động tác, từng con số, khó lòng một kẻ ngoài cuộc có thể bịa ra được.
- Sự việc diễn ra trong thực tế này phù hợp với tư duy mà tôi tự đoán trước do “tư duy lô-gich”, như sự ăn khớp giữa lý thuyết và thực tiễn, lý thuyết đã được thực tiễn chứng minh.
- Lý do cuối cùng khiến tôi nghiêng sang tin cậy xin nói chi tiết một chút vì liên quan đến câu chuyện của bản thân. Theo tường thuật của “người đưa tin” (phải ẩn danh kẻo nguy đến sinh mạng) thì ông TBT lãnh đạo cả đất nước bị đồng chí của mình chỉ mặt trước hội nghị: “Mày là thằng bán nước, phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân “.
Số là tôi đã bị hệ thống chính trị CS này khởi tố đúng cái tội phản bội Tổ quốc năm 2000 (cùng với nhà nghiên cứu độc lập Mai Thái Lĩnh), đúng vào cái tội mà “những người CS nhưng mà tốt” đã dành cho ông Nguyễn Phú Trọng, đứng đầu hệ thống chính trị này. Lý thú quá đi chứ? Chúng tôi phản quốc hay người đứng đầu hệ thống chính trị này phản quốc?
Chúng tôi bị “Đảng ta” (cũng là một nickname nữa của ĐCSVN) khởi tố tội Phản quốc chỉ vì không chịu ký vào cái “Kết ước năm 2000” (một chương trình nhằm chống lại ĐCSVN ngay lúc bấy giờ), không ký với lời giải thích đại ý rằng “ ĐCSVN nói Đổi mới hay là chết là Đảng quá khiêm tốn, chứ với dân tình thế này Đảng còn sống được dài dài vì nhiều đặc điểm rất khôn vặt của cả Đảng lẫn nhân dân” (3).
Vậy giữa những người trình bày nhận thức dân chủ của mình chỉ vì muốn cứu nước như chúng tôi với ông TBT chỉ muốn nhờ “kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc” đến cứu Đảng của ông ấy, thì ai mới là người đáng phải khởi tố trước pháp luật công chính?
Những người CS không nỡ vì sự tồn tại của Đảng mình mà chống lại nhân dân nên đã chỉ thẳng vào mặt cấp trên tối cao cao của mình là đồ phản quốc, cần khởi tố, cần bắt giam ngay! Chúng tôi tự tin vào tấm lòng thương yêu đất nước của mình, tin ở tư duy khoa học mà mình nên tin rằng lời tường trình như trong bài Sự thật về Hội nghị Trung ương 14 nói trên là đúng sự thật, vì nó hữu lý, sự thật ấy chẳng chóng thì chày cũng phải diễn ra.
Là những người “bị” khoa học trau dồi về phương pháp nhận thức, tôi xin chỉ trình bày nhận thức, còn phải hành xử thế nào mới cứu được nước, tuy bản thân rất mong muốn, thiết tha mong muốn, nhưng xin dành tâm trí lắng nghe những người yêu nước mà giỏi giang hơn mình về lãnh vực này, về phẩm chất đáng quý nhưng hiếm hoi này. Sự chỉ mặt kẻ lãnh đạo theo Tàu, nếu là sự thật, giữa một Hội nghị quan trọng cũng khiến trong tôi ló ra thêm chút hy vọng này.
19-1-2016
___________________________________
Chú thích:
(3) Vụ án “Phản bội Tổ quốc” năm 2000 http://www.hasiphu.com/vuanIII.html

0 nhận xét:

Đăng nhận xét