Việt
Nam sẽ đi về đâu, nếu chẳng may người dân lầm lỡ đi theo lời tuyên
truyền của đảng CS với chiêu bài học tập, và sống theo cái gương bá đạo
của Hồ chí Minh?
Có hai câu trả lời, một từ phía người dân, một từ tầng lớp cán cộng,
nhưng tất cả đều quy về một mối là sẽ Xuống Hàng Chó Ngựa hết. Bởi lẽ, ở
đó không còn đạo nghĩa, không còn luân lý, không còn phẩm giá con
người. Ở đó, không một nhà nào không có con hoang. Không một nhà nào mà
không có người bị giết oan. Toàn xã hội có cơ hội trở thành tập thể sát
nhân, vô đạo, vô luân, bất nhân, bất nghĩa! Nói lạ, Tại sao lại có thể
như thế được? Rất đơn giản, hãy:
Ai cũng biết HCM là chủ tịch đảng CS, chủ tịch nước. Y hiếp Nông thị
Xuân đến có bầu, đẻ con, rồi sau đó sai người giết Nông thị Xuân. Thủ
phạm và kẻ giết mướn đều vô tội, hưởng lộc, vinh phúc tận giàu sang!
Nay, nếu người Việt Nam không còn lương tri, nghe theo lời cộng sản kêu
gọi và cùng học theo nghề của Y thì xã hội sẽ ra sao? Trước hết, hỏi xem
sẽ có bao nhiêu người phụ nữ VN là con cái cán bộ hay thứ dân, thoát
được cảnh bị hiếp dâm và thoát bị giết? Kế đến, vì làm theo bác, nếu
chúng không bị đem ra xét sử, xã hội ra sao và còn có được mấy nhà trong
yên vui, thoát thảm cảnh bị chà đạp? Như thế, hỏi xem cuộc sống do CS
kêu mời làm theo gương Hồ chí Minh, có phải là cuộc sống của xã hội loài
người không? Tôi khẳng định là không. Đó là lối sống của loài cầm thú
thời tiền sử. Tại sao?
Xin bạn hãy đọc những dòng chữ của Hồ chí Minh cũng gọi là Hồ Quang ký
với bút hiệu C.B. bạn sẽ hiểu sự độc ác, bất nhân, bất nghĩa của cá thể
này và tập đoàn CS trong mưu toan xé nát cơ đồ văn hóa và luân lý của
Việt Nam:
“Địa chủ ác ghê!
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia
đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và
cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không
còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân
bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt
làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở
dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt.
Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào!.... (Hồ chí Minh)
Tưởng cũng nên nhắc lại, “mụ địa chủ Cát hanh Long cùng hai đứa con”
mà Hồ chí Minh nhắc đến trong bài viết là bà Nguyễn thị Năm và hai
người con là Trung Tá Nguyễn Cát, Trung Đoàn Trưởng, thuộc sư đoàn 308
Điện Biên và người anh là Nguyễn Hanh cùng cấp bậc. Cả hai là sỹ quan
QĐND đang thụ huấn ở Trung quốc.
Bà Nguyễn thị Năm, không phải là người xa lạ, trái lại, là một người rất
gần gũi với cao trào kháng chiến. Nhà bà, còn được coi là một địa sở
tốt, một nơi bao che an toàn cho hàng ngũ cán bộ cao cấp của CS trốn
thoát những cuộc càn quét, săn lùng của thực dân Pháp. Hơn thế, nhà bà ở
đã biến thành một trại tế bần, thường xuyên đón nhận những kẻ vác mồm
đến ăn nhờ ở đậu hoặc nhờ bà cứu giúp như: Trường Chinh, Hoàng quốc
Việt, Lê đức Thọ, Phạm văn Đồng, Hoàng hữu Nhân, Võ nguyên Giáp, Nguyễn
chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ quốc Uy, Hoàng thế Thiện, Lê thanh Nghị… và
còn rất nhiều quan cấp, yếu nhân khác của Việt cộng từng qua lại, và
được chở che từ ngôi nhà của bà ở ven hồ Thiền Quang.
Kế đến “Bà từng ủng hộ Việt Minh trước CM tháng Tám 20.000 đồng bạc
Đông Dương (tương đương bẩy trăm lạng vàng) rồi sau này là thóc gạo, vải
vóc, nhà cửa. Bà là một trong những người đóng góp tiêu biểu nhất của
“Tuần Lễ Vàng” ở Hải Phòng vơi hơn một trăm lạng vàng". Trong suốt thời gian kháng chiến chống Pháp, bà Nguyễn Thị Năm tham gia các cấp lãnh đạo của Hội Phụ nữ của tỉnh Thái Nguyên
và Liên khu Việt Bắc, trong đó có 3 năm làm Chủ tịch hội Phụ nữ tỉnh
Thái Nguyên (Wikipedia). Bà cũng chính là người mà HCM dốc cạn tâm can
để viết nên bài trả ơn, trả nghĩa vô tiền khoáng hậu trong lịch sử con
người với nhan đề “địa chủ ác ghê” ở trên.
Bài viết trả ơn phi nhân bất nghĩa, vô đạo này đã được đọc lên và mở đầu
cho cuộc đấu tố, cướp của giết người do Hồ chí Minh thực hiện. Nó không
phải chỉ giết và cướp đoạt tài sản của một mình bà Nguyễn thị Năm (Cát
Hanh Long) là ân nhân lớn của Hồ chí Minh và tập đoàn CS. Nhưng là có
đến trên 170,000 người Việt Nam đã từng sống chết với quê hương và đất
nước này đều bị chúng giết hại. Dĩ nhiên, số nạn nhân bị chúng chiếm
đoạt tài sản, của cải, và bị giết còn cao hơn thế nhiều, nhưng chúng ta
tạm thời chưa thể kiểm chứng hết. Hỏi xem, còn thứ gì đáng kinh tởm hơn
cái bộ mặt thật của Hồ chí Minh không? Khi thì nó đa trá cúi đầu cám ơn
sự giúp đỡ, nhận tiền, nuốt cơm thịt của bà, khi thì nó che râu bịt mặt
đi đấu tố bà. Hỏi rằng loại phản phúc như thế, ở trên đời có mấy tay,
hay chỉ có Hồ chí Minh và Đặng xuân Khu? Theo đó, những người đi sau
muốn ngửa mặt đứng trong trời đất phải kiên quyết loại trừ tội ác cũng
như HCM ra khỏi cuộc sống nhân bản của Việt Nam. Bởi lẽ, Tội Ác của
chúng không thể cùng đồng hành với dân tộc Việt Nam chúng ta.
II. Bức Dư Đồ.
Theo tài liệu trong hội nghị tai Sans francisco Hoa Kỳ, “Ngày
5-9-1951, đại diện Liên Sô là Gromyko (sau là ngoại trưởng) có thể do áp
lực từ phía Trung cộng đã đưa ra đề nghị trao hai quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa cho Trung quốc. Nhưng qua cuộc bỏ phiếu đã cho ra một kết quả
đáng ghi nhớ: Có 3 phiếu thuận, 1 phiếu trắng và 47 phiếu chống lại việc
trao Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc.” (Hoàng Sa Trường Sa-
luận lý và sự kiện, Đinh kim Phúc, NXB Thời Đại 2011) Cũng trong dịp
này, ông Trần văn Hữu, Thủ Tướng, kiêm ngoại trưởng, làm trưởng phái
đoàn Việt Nam tại Hội Nghị đã tái xác nhận chủ quyền của Việt Nam trên
Hoàng Sa, Trường Sa “Chúng tôi khẳng định chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Chủ quyền này không thể tranh cãi”.
Lời tuyên bố này được hội nghị ghi vào biên bản trong ngày 7-9-1951.
Trong tất cả 51 phái đoàn tham dự, kể cả Liên Sô, không có một phái đoàn
nào phản đối!
Tuy nhiên, năm 1958, Phạm văn Đồng trong vai Thủ tướng nhà nước Việt
cộng tại miền bắc, dưới trướng Hồ chí Minh, vào ngày 14-9- 1958, 10 ngày
sau tuyên bố của Chu ân Lai, đã viết ra những dòng đại nghịch, bất đạo
với Tô Quốc Việt Nam như sau:
Thưa Đồng chí Tổng lý,
Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ: Chính phủ
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4
tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, quyết
định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc.
Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tôn trọng quyết định ấy và
sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng
hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa trên mặt biển.
Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Hà Nội ngày 14-9-1958, Thủ tướng chính phủ, Phạm văn Đồng.
Tôi sinh ra sau cái ngày hội nghị này, trong suốt khoảng thời gian dài
đi học tại miền Nam, không nghe bất cứ ai nhắc đến Hoàng Sa, Trường Sa
là của Trung Cộng. Chỉ biết nó là của Việt Nam theo truyền thống và văn
bản. Có lẽ chính người dân ở miền bắc cũng biết như thế. Mãi sau khi TC
mở cuộc chiến và chiếm quàn đảo này từ Hải Quân VNCH vào 17-1-1974 trong
sự reo hò chiến thắng của quân cộng sản bắc Việt, người dân miền bắc
mới vỡ lẽ, mới biết nó được Phạm văn Đồng dâng cho TC từ 1958. Sau này,
Trần Đĩnh có nhắc đến trong Đèn Cù với những lời đầy mỉa mai: “Tôi
hỏi anh (Bút Thép) một vấn đề mọi người đang bận tâm: tại sao ta và Diệm
đang tranh nhau Hoàng Sa cả ở trên báo mà đùng một cái ta lại công nhận
và hoan nghênh Trung Quốc thu hồi Hoàng Sa?- Mày ấu trĩ bỏ mẹ! Theo
hiệp định Genève thì chỗ ấy dưới vĩ tuyến 17 phải là của Diệm. (Nhưng ta
quyết) Để cho ông anh Trung Quốc chứ không để Mỹ nó vào, nó xây căn cứ
hải quân sát nách à? (tr 105). Thế là tôi nghĩ ngay – y như Đảng lúc bấy
giờ — mai kia ta cần, bạn lại trả cho ta, đi đâu mà mất, miễn là về phe
ta.”! Nay nó trả lại chưa?
Đến nay, cái đường lưỡi bò hiện diện ở đây như một thành lũy còn vững
chãi, bao quát và quan trọng hơn savastopol của Nga ở Crimea. Nó không
những bao bọc gần trọn vẹn lấy ngoài khơi của Việt Nam, còn chọc vào
những đôi mắt Indonesia, Philippines, Thái Lan, Malaysia, Brunea… và thế
giới nữa. Nhưng xem ra Trung cộng không có ý định “giả lại” như Đĩnh
viết. Trái lại, rất thách đố, bành trướng. Bên ngoài là thế, cộng sản đã
không dám há mồm nói một câu. Đến bên trong, khi nhìn tấm bản đồ Việt
Nam có hình lưỡi bò của TC treo trong phòng làm việc của Nguyễn tấn
Dũng, (theo bài tường thuật trên Dân làm Báo ngày 19-3-2014) người ta có
thể hiểu rằng: Cái tấm bản đồ trong phòng làm việc ấy đã là một câu trả
lời khá gẫy gọn cho sự việc. Đó cũng là lý do tại sao nhiều tàu đánh cả
của ngư dân Việt Nam bị TC bắt vì xâm nhập vùng biển của “nước lạ”, nên
nhà nước ta không thể lên tiếng!
Ngoài biển, Việt Nam đã bị bao vây chặt chẽ như thế, trong lòng nội địa
thì có hàng trăm làng mạc, cửa biển, rừng đầu nguồn, đặc khu, cơ sở,
công nhân trực thuộc quyền cai quản của Trung cộng rải rác từ bắc chí
nam, mà nhiều nơi ngay quan chức của VC cũng không được phép bước đến.
Việt Nam mất biển, mất đất và rồi 2020 là gì? Việt Nam còn lại gì nào?
III. Về màu cờ sắc áo.
Ta còn lại màu cờ sắc áo, và tinh thần quật khởi, tự chủ của Việt Nam ư?
Lá "cờ đỏ sao vàng" mọi người nhìn thấy trên truyền hình VN tháng 10-
2007 trong bộ phim Vạn lý Trường Chinh nào có phải là của ta đâu? Đây là
lá cờ của đảng CS Trung cộng ở Phúc kiến. Nó có từ thời 1933. Thời mà
theo sơ yếu lý lịch của Hồ Quang, sau này là Hồ chí Minh, có lẽ còn đang
học tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Bởi vì mãi đến năm
1939. Hồ Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài ở Quảng Đông. Y mang hàm
Thiếu tá - tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học.
Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)
1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员---38岁----广东----少校 ----毕业于岭南大学------中学教师。会外语和国语
.
Với bản lý lịch này, thiếu tá Hồ Quang (Huguang) cũng gọi là Hồ chí Minh
là người mang quốc tịch nào? Y có là một thành viên, nhân viên trong "Chính
quyền cộng sản đầu tiên do Li Ji-Shen (Lý kỷ Thần) sáng lập vào khoảng
(21.11.1933 - 21.1.1934) được gọi là "Chính quyền Nhân Dân" sau một cuộc
nổi dậy tại Huyện Phúc Châu (Fuzhou) tỉnh Phúc Kiến” hay không? Nếu
không, tại sao lại mang cái lá cờ này vào Việt Nam? Chẳng lẽ Li Ji-Shen
cho Hồ Quang mượn? Chuyện đã rõ như thế, và không biết CS sẽ giải thích
ra sao khi chính Võ Nguyên Giáp cũng xác nhận là "lá cờ này do Hồ Chí Minh mang về từ nước ngoài và được chính thức treo lần đầu tiên vào ngày "19/5/1941”.
Những cấp quyền cộng sản hôm nay như Trọng, Dũng, Sang, Hùng… vào cái
ngày Giáp nhận cờ từ HCM, còn chưa đẻ. Liệu có phản đối gì không?
IV. Về quyền địa chính.
“Bài báo của BBC ngày 03/3/2014 dưới nhan đề “Báo chí VN ủng hộ Nga trong vụ Ukraina?” Họ đưa ra vài dẫn chứng, như báo CAND dẫn lời Putin là “nước Nga có quyền bảo vệ lợi ích của người dân Nga và những người nói tiếng nga”, và “Nga sẽ hành động trong khuôn khổ luật pháp cho phép”.
Cùng lúc “một nhà chiến lược” được giới thiệu là Thiếu tướng Lê Văn
Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến Lược Bộ Công An CSVN trả lời cho
VTC News trong cuộc phỏng vấn ngày 03/03/2014 như sau: “Sau những
biến động chính trị ở Kiev, cuộc chính biến Ukraine đã lan rộng và đe
dọa đến tính mạng cũng như cuộc sống thường ngày của những người dân ở
Crưm. Vì vậy Nga có trách nhiệm bảo vệ công dân của mình và hoàn toàn
phù hợp với luật pháp quốc tế.”... “Đây được xem là hành động bảo
vệ lợi ích hợp pháp của Nga tại Crưm nói riêng và Ukraine nói chung.
Đây không phải là hành động ‘gây sự’ của Nga như chính quyền mới của
Ukraine cáo buộc, mục đích của Nga công khai và đúng luật.” (Cảnh báo Mỹ đến Crum, Nga không đùa).
Khá khen cho “tư tưởng chiến lược” của viên tướng được cho là chuyên gia
bậc thầy về chiến lược trong hệ thống đảng cầm quyền của Việt cộng tại
Việt Nam. Y không những công khai cổ võ cho hành động xâm lược, còn coi
đó là “hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế”. Đây rõ ràng là
một kiểu đánh giá luôn phù hợp với đường lối chủ trương vốn có của CSVN
là bán nước với bất cứ giá nào và ngụy biện dưới bất kỳ hình thức nào,
vào bất cứ cơ hội nào. Chỉ tội cho tiền đồ của quốc gia dân tộc VN, nếu
có một ngày nào đó bị nước lớn lân bang xua quân vượt biên giới đánh
chiếm theo lời mời của Việt cộng. Tập đoàn này chắc cũng đưa ra lập luận
là “bảo vệ lợi ích hợp pháp kiều dân của họ sống trên lãnh thổ VN”. Khi ấy, hẳn là nhóm lãnh đạo đương quyền CS cũng nhi nhô cho rằng đó là một hành động “công khai và đúng luật, không phải là hành động gây sự!” của Trung cộng. Khi đó, không biết Việt Nam tôi về đâu? Tiên Long ơi, về đâu?
V. Di sản Việt Nam còn lại gì?
Tôi không muốn phỏng đoán là Văn Hóa Việt sẽ đi về đâu sau khi VC đưa
chương trình tiếng Tàu vào bậc Tiểu Học ở Việt Nam. Tôi chỉ đưa ra những
bài học cụ thể do nhà nước Việt cộng đã đem ra thực hành, chúng đã làm
sói mòn tinh thần tự chủ, tự quyết của mọi tầng lớp học sinh ở Việt Nam
từ 1945 đến nay mà thôi. Rõ ràng đây là những lời ca của một bầy đoàn
vong nô, bỉ tiện, nhưng được Việt cộng trưng bày, tung hô như những sao
sáng cho mọi tuổi đời học sinh của chúng ta phải học, phải noi theo. Hơn
thế nó trở thành một “sách lược” tiếp quản của chúng:
‘Xít-ta-lin! Xít-ta-lin,
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng, con gọi Xít-ta-lin…
Ông Xít-ta-lin ôi. Ông Xít-ta-lin ôi,
Hỡi ôi ông mất, đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười.’... (Tố Hữu)
Hãy đọc và xem cái “văn hóa” ấy ra sao, chúng ta sẽ biết được chúng thế
nào. Từ xưa, văn hóa cội nguồn Việt Nam đã dạy bảo con dân Việt Nam là: “Công Cha như núi Thái Sơn, Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cho cho tròn đạo hiếu mới là đạo con”. Nay
phó thủ tướng VC, tên Tố Hữu đã dạy bảo các đảng viên, con cái của họ
như trên, còn buộc thiếu nhi Việt Nam bước vào con đường bất nghĩa như
chúng:
Giết, giết nữa đi bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng động lúa tốt thuế mau xong
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Xì ta lin bất diệt (Tố Hữu)
Hỡi ơi! Nó dậy dân ta thờ Mao, thờ Stalin và giết cha, giết mẹ, giết văn
hóa của dân tộc Việt Nam như thế, di sản Việt Nam còn lại gì đây? Những
kẻ tin theo nó, học tập nó, đã đặt tên đường, lập mồ mả thờ cúng nó ở
trên đất Việt là ai thế? Có phải là những kẻ phản phúc với giống nòi và
văn hóa Việt Nam không?
Hoan hô Stalin
Đời đời cây đại thụ
Rợp bóng mát hòa bình
Đứng đầu sóng ngọn gió… Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống đọa đầy chết thôi (Xuân Diệu, bài ca tháng 10)
Những lời ca tài tình lắm phải không? Có phải bạn muốn biết Xuân Diệu
định lôi cổ ai ra không? Tôi cho rằng, câu trả lời của bạn không thể
chính xác hơn khi chính Xuân Diệu đã trả lời trước là:
Ai về Bố Hạ, (quê quán của Xuân Diệu)
Nhắn vợ chồng thằng Thu (1) Thu là tên bố đẻ của Xuân Diệu.
Rằng chúng bây là lũ quốc thù!”.
Cả nước phục chưa nào? Với cái luân lý của CS, cha mẹ người sinh thành
dưỡng dục ra chúng, bị chúng coi là kẻ quốc thù và phải bị giết. Trong
khi đó, những tên đồ tể của nhân loại chúng nhận làm cha. Hỏi xem, tương
lai của đất nước và dân tộc Việt Nam này sẽ ra sao nếu chúng ta bước
theo chúng?
“Văn hóa” CS là thế, về phía hoạt đầu chính trị cũng không kém khả ố.
Khởi đầu, trong cuộc chiến tranh với miền nam, Lê Duẫn cúi đầu trước tập
đoàn Mao: “Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là
vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể
tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch…" Sau đó, Y hãnh diện công bố với người dân miền bắc về sách lược đánh miền là: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc…”.
Thử hỏi xem, với tinh thần đâm thuê chém mướn ấy, CS có bao giờ biết
nghĩ đến tình đồng bào, tình nghĩa anh em, thậm chí cả tình cha con
không? Xem ra câu hỏi này đã được xác định qua câu trả lời của Chu văn
Biên, “Y ngồi trên ghế, chỉ tay vào mặt mẹ đẻ đang qùy trước sân:
"Tao với mi không mẹ không con mà chỉ là kẻ thù giai cấp của nhau. Tao
có phận sự tiêu diệt mi, mà mi thì sẽ nhất định chống lại"... Bà mẹ cắn
lưỡi không chết, ít lâu sau nhảy giếng tự tử, thành. (Đèn Cù, Trần
Đĩnh) Nhờ thành tích bất hảo này, Chu Văn Biên được đảng trao chức Thứ
trưởng Bộ Nông Nghiệp. Riêng Đặng xuân Khu hai lần được giữ chức TBT
đảng cộng!
Kế đến là Nguyễn Hộ. Đất bắc có Chu văn Biên, miền nam có Nguyễn Hộ, một
hung thần của Sài Gòn, đặc biệt là đối với các tôn giáo. Y đã anh dũng
hơn người, công bố huấn chương trộm cướp của CS trước khi tập thể này
vào được Sài Gòn như sau: “Đối với bọn Ngụy quân, Ngụy quyền, nhà của
chúng: ta ở; vợ của chúng: ta xài; con của chúng: ta bắt làm nô lệ; còn
bọn chúng nó: ta giam cho đến chết!”. Và đó, chính là mục tiêu của cái gọi là “cách mạng giải phóng miền nam” của
Hồ chí Minh và đảng CS đã đề ra. Tất cả chỉ có cướp bóc, rồi buôn dân,
bán nước. Sau 40 năm tại miền nam và hơn 60 năm ở miền bắc, CS đã chứng
thực điều này. Kết quả, luân lý của những tên trộm cướp nằm trong đống
tài sản của người khác và Cộng sản là thủ lãnh tài tình của tập thể bất
nhân này.
Nay sau hơn 70 năm CS chủ trương “đào tận gốc trốc tận rễ” Trí, Phú,
Địa, Hào, dân chúng, trí thức Việt Nam đều là cái xác mướp, không hồn.
Trong khi đó, đoàn đảng viên cán bộ CS thì giàu sang tột đỉnh lại thêm
cửa quyền. Liệu có nên đề nghị nhà nước này đem luật đấu tố của CS trong
thời 1953-56 ra mà áp dụng để trừ họa cho dân hay không?
Bên cạnh những “thiên tài” mang tật bệnh của chế độ CS đến cho đất nước
và người dân Việt Nam như trên, chúng ta còn phải kể tới một kẻ đưa
đường dẫn lối, phá nát sự nghiệp văn hóa giáo dục của người Việt Nam
trong thời gian gần đây là Phạm vũ Luận. Y đã noi theo chí cốt của Đặng
xuân Khu, một kẻ muốn hủy bỏ bản vị Việt và chữ quốc ngữ để học chữ Tàu.
Chủ trương của y đã có từ 1951, nay Phạm Vũ Luận chủ bộ giáo dục Việt
cộng lại mở ra. Ngoài việc Y đã ký một công văn ghi vào lịch sử ô nhục
của ngành giáo dục Việt Nam là ngăn cấm HS-SV biểu tình phản đối Trung
Quốc xâm lấn lãnh hải, lãnh thổ, bắn giết ngư dân Việt Nam. Y còn đưa ra
chương trình buộc học sinh Việt Nam phải học tiếng Tàu ngay từ bậc tiểu
học. Thử hỏi, với những loại khuyển mã này làm lãnh đạo, đất nước và
dân tộc Việt Nam ngày mai sẽ ra sao? Liệu có đủ vốn liếng đi làm nô lệ
không?
VI. Đôi dòng kết.
Với những thành tích của tập đoàn cộng sản từ trên xuống dưới, và có ở
trong tất cả các ngành các cấp vừa được nêu ra ở trên, bạn nghĩ gì? Với
tôi, tôi cho rằng người Việt Nam muốn giữ được quê hương, giữ gìn được
văn hóa và đạo đức của dân tộc mình, họ chỉ còn một chọn lựa duy nhất:
- Đứng dậy, đạp trên xác cộng mà đi, mà xây lại cuộc đời mới cho người,
cho mình trong tình Nhân Bản. Từ đó, ta mới có thể cất tiếng hát trong
Tự Do, Độc Lập và Công Lý trong dân tộc.
- Ngoài ra là phủ phục xuống theo gương Minh, Đồng, Chinh Duẩn, Giáp,
hoặc giả, theo Xuân Diệu, Tố Hữu… chỉ tay vào mặt cha mẹ, vào tiền nhân
mà đồng ca bài: “Rằng chúng bay là lũ Quốc thù” rồi quỳ xuống hô vang: “Thờ Mao chủ tịch, thờ Sì ta lin bất diệt!” để kiếm miếng cơm manh áo trong cảnh nô lệ.
2-2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét