Tháng Tư với vô vàn kỷ niệm dậy lòng. Ôi đau thương thay cho đất nước
thống nhất dưới cái gọi là "giải phóng"! Kẻ tăm tối bần cùng giải phóng
người đầy đủ sung túc, đám man rợ đi giải phóng lớp người văn minh,
gian dối mụ mị đi giải cứu nhân bản hiền hòa để rồi đại đa số thành viên
trong xã hội trở thành gian dối hoàn hảo toàn diện!
Bao nhiêu năm, chế độ đã đem dân ra làm thí nghiệm và xem họ như những
con vật ngu ngơ chỉ biết vâng lời. Kẻ u mê đần độn, bảo thủ và cực đoan
nên chỉ biết dùng nhà tù và nòng súng để cai trị.
Tháng Tư của đất nước có cả khối chuyện buồn để kể, có những chuyện buồn
mà cười ra nước mắt từ những tên luôn tự hào là siêu việt tài tình.
Những vần thơ ngắn sau đây là một trong vô vàn mẩu chuyện cười ra nước
mắt ấy.
*
Nhớ thuở ấy, mẹ mặc áo bà ba đẹp gái
Quần sa tanh óng ả, bước qua đồn
Các anh lính nghĩa quân lòng tê tái
Mặc dù mẹ lúc đó, tuổi sồn sồn.
Miền Nam trước 75, dân thư thả
Sống tự do nhân bản Cộng Hòa
Mẹ tiếp gạo, thuốc tây cho phía địch
Bởi hồi xưa, đôi mắt mẹ bị lòa.
Mẹ tự mãn, là mẹ nuôi chiến sĩ
Hố cầu tiêu, ngăn chứa cứt, ngăn giấu người
Kẻ danh chính, ai chịu ngồi bên cứt!
Cảnh sát ngờ không ra, nên miệng chỉ mỉm cười.
Đời tuy khổ nhưng dư tiền nuôi cách mạng
Còn siêng năng giặt giũ dọn miếng ăn
Cơm quốc gia, mẹ nuôi ma cộng sản
Mẹ góp phần gây chính thể vạn khó khăn.
Mẹ kinh ngạc... cuộc đổi đời quái lạ
Trước 75 dư dả bỗng te tua
Tài sản của mẹ bị cách mạng gom lùa
Miễn phí vào hợp tác không mua, chẳng bán.
Bốn mươi năm dài lê thê ngày tháng
Đôi mắt đui ngày xưa, giờ tự nó sáng ra
Bốn mươi năm, mẹ không còn đất, không còn nhà
Cầu cứu kêu ca, mặc kệ mẹ, những đứa con nuôi ngày xưa xa lánh mặt.
Mẹ hận tủi bởi chẳng còn chi nên tuột quần phơi bày tên tặc
Trỏ ngón tay ngay chỗ đặt “bác Hồ”
Mẹ nói rằng đây là những gương mặt hôi tanh lừa mị bỉ thô…
Một đảng cướp cạn, một đảng Hồ Đồ phản trắc…
Tiên trách kỷ... xin mẹ đừng quá quắc
Do mẹ ngày xưa nuôi giặc trong nhà
Nên hôm nay thân mẹ cũng như đất nước mới thành bãi tha ma
Đáng đời mẹ bởi mẹ muốn mà, nên chẳng có gì là đáng tiếc.
Bốn mươi năm…
Đã sáng mắt, sáng lòng chưa hỡi những bà mẹ anh hùng nước Việt?!.
*
(Lời tâm tình của một Mẹ Chiến Sĩ Anh Hùng)
Chiến trường trông thật thất kinh
nguyệt soi máu đỏ còn in thân gầy
biết bao cây súng hăng say
đạn thù trực chỉ ghim ngay cửa mình
em về y viện nhà binh
Bác sĩ cộng sản tận tình cứu nguy
đạn không sâu lắm, sá chi
nhưng mà cũng biệt kinh kỳ vài năm.
*
- Mến tặng những người đồng chí mà tôi đã từng yêu (*)
Ta về đây giữa lòng phố thị
vẫn chưa quên một thuở ở rừng
ta quen sống cuộc đời hoang dã
quên được sao?
Vì đã khắc trên lưng...
Người đừng quá khắt khe và đòi hỏi
Vượn làm người!
Tránh sao khỏi lạc sai!
bảy mươi năm ta đã miệt mài
thì ngàn năm nữa, nếu sai cứ sửa.
Ta đã hứa... rồi ta sẽ hứa
xóa bớt phần nửa ngợm, để văn minh
Ngợm ở đây là ta đã vô tình
mặc thống khổ dân sinh lầm lạc.
Văn minh ở đây là vẫn giương cao tiếng hát
Việt Nam mau gánh vác đại đồng
Chủ nghĩa siêu vời
dân đợi, dân mong
xây lũy thép, dựng thành đồng cách mạng.
Bên cạnh ta có Cu Ba, Bắc Hàn, Đại Hán
"Tiên tiến văn minh" ta phải ráng theo
dẫu bảy mươi năm, đất nước còn nghèo
vài trăm năm nữa, ta theo vẫn kịp.
Ta luôn hận và trách cho số kiếp
nhưng cũng vì sự nghiệp phải về đây
chốn thành đô là cõi đọa đày!
nên ta phải "giải phóng" chúng bây thành vượn tất.
Nhớ rừng xưa
một đời rất thật
đói thì ăn
nứng đ. tự nhiên
chớ có đâu lắm muộn nhiều phiền
ngoại giao luật lệ... đảo điên ta quá!.
Trí của vượn thì làm sao đùm đề tất cả ?
ta đã quen cây lá núi rừng
ta sinh ra, được giáo dục trong bưng
nên quen tật: Cứ luật rừng mà xử...
Xin nhân loại hãy thông cảm cho ta mà tha thứ
Vượn nghìn năm, một chữ học vẫn quên
mà thế nhân, đường học hỏi rộng mông mênh
ta óc khỉ... thì tiến như tên sao được?.
Quốc gia đại sự
chuyện dân
việc nước
ta lom khom từng bước mà đi
thủng thỉnh lon ton
hối hả mà chi?
Vượn tập bước lắm khi té ngã.
Ta luôn tiếc... rừng xưa hoang dã
giờ uy quyền, nên tất cả buộc phải theo
đồng chí ta, dẫu cọp dẫu heo
hay chó sói gấu beo cũng được
Xin loài người hãy cho ta từng bước.
Một triệu năm, sẽ đến được... quang vinh.
---------------
(*) Nguyễn Tấn Dũng - Tự 3 Ếch
*
Này em gái, nằm im nghe anh kể
Chuyện ngày xưa, nhắc lại để… mà thương
Anh bộ đội cụ hồ quân "phải giống"
Vì miền Nam đói rét... phải lên đường.
Bác đã bảo dân miền Nam ruột thịt
Cứu anh em dẫu đốt cả trường sơn
Giặc kềm kẹp... dân Nam như xác lá
Mỹ xâm lăng, cả nước phải căm hờn.
Qua vĩ tuyến nón anh rơi lộp độp
Vì ngước cao chót vót nhìn lầu cao
Anh chính ủy bảo miền Nam nghèo lắm
Nên hiểu rằng: Lời cộng sản mà em!
Vào Sài Gòn, giữa đường anh bật khóc
Như trẻ thơ lạc mẹ giữa phố phường
Dăm kẻ lạ, tò mò giương đôi mắt
Có lẽ anh đã lạc cõi thiên đường.
Ở Sài Gòn, dân thành thường xỏ lá
Bộ đội ơi, miền Bắc có cà rem?
Nét hớn hở, tỉnh bơ như Hà Nội
Ồ thiếu gì, ăn không hết phải phơi khô!
Ở ngoài Bắc, Ti Vi ai cũng có
Sáng sớm ra thì nó chạy đầy đường
Anh nhìn chiếc đồng hồ hai người lái
Mắt thèm thuồng, cứ nom thấy là thương.
Anh tự mãn quê anh nhiều cà chớn
Còn cà phê thì uống chẳng cần tem
Ghé vào tiệm mua một bên nịt vú
Lọc cà phê, ngáo cộng sản mà em!
Gái miền Nam, thức ăn dư thừa quá
Nên đứa nào mông đít cũng nổi gân!
Trai miền Nam tàn dư tiểu tư sản
Khi ra đường là nịt áo vô quần.
Và cứ thế, các anh lên lãnh đạo
Sửa rồi sai, sai sửa vẫn cứ sai!
Bốn chục năm nướng dân làm thí nghiệm
Cộng sản mà em, siêu việt thiên tài!
Bước tiệm tiến... Hoàng Trường Sa dâng bán
Vì ân tình Trung-Việt nghĩa anh em
Để kết cuộc chúng ta cùng Tổ Quốc
Xin chớ buồn...vì cộng sản mà em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét