Tuấn Khanh
Sau khi cá và biển chết, những con người Việt Nam đầu tiên chịu nạn bởi ánh
hào quang phát triển XHCN đang bắt đầu quằn quại trên đất liền. Miền Trung giàu
có biển khơi sẽ còn nhiều năm nữa nằm trong sự sợ hãi của khách du lịch toàn
cầu, bởi sự chọn lựa dứt khoát giữa thép và cá tôm từ chính quyền.
41 năm sau ngày chấm dứt cuộc chiến tranh có tên gọi thống nhất Bắc Nam, vào
30/4 năm nay, nhân dân Việt Nam lại có dịp nhìn thấy một cuộc chiến “thống nhất”
khác đang phủ bóng lên quê hương mình: Cuộc chiến âm thầm từ lâu mang bóng dáng
của người bạn Trung Quốc.
Chưa bao giờ trên trên toàn Việt Nam, nỗi sợ hãi có tên gọi Trung Quốc đang
hình thành rõ như vậy, bao gồm thực phẩm, hàng hoá, văn hoá mới, môi trường,
chính trị… Khắp nơi, một cuộc chiến không tiếng súng đang diễn ra nhưng thất bại
luôn thuộc về con người Việt Nam.
Mỗi lúc càng không thể chối cãi: nạn ung thư về thực phẩm tăng nhanh trong
toàn dân, nền kinh tế lệ thuộc leo thang một cách ngu ngốc vào Bắc Kinh, biển và
đất liền bị công khai cưỡng đoạt dần dần, người Trung Quốc di cư ồ ạt và thiếu
minh bạch vào Việt Nam, biến nhiều điểm quan yếu của tổ quốc thành tô giới riêng
của người Trung Quốc.
Thậm chí năm 2016, đã có những nơi chỉ buôn bán, sinh hoạt cho người Trung
Quốc và dùng tiền nhân dân tệ, không tiếp người Việt. Giai đoạn mới cuộc chiến
“thống nhất” đã đến.
Mới đây, từ thảm hoạ môi sinh kinh hoàng xảy ra ở Vũng Áng, nhiều người Việt
vẫn nghĩ rằng Formosa Hà Tĩnh chỉ là công ty Đài Loan. Thế nhưng tiết lộ trên
trang web mang tên Trần Đại Quang, tên của chủ tịch nước hiện tại ở Việt Nam,
cho biết hệ thống đó hoàn toàn là Trung Quốc.
Tin cho biết, theo công văn số 1407114 của Công ty TNHH Hưng Nghiệp Formosa
Hà Tĩnh đề đạt với chính quyền Hà Tĩnh về số lượng nhà thầu làm việc cho hệ
thống này, thì trong số 28 công ty thầu, đã có đến 25 công ty Trung Quốc (không
phải Đài Loan), chỉ có 3 công ty Việt Nam. Số lượng công nhân Trung Quốc cũng
lên đến 10.000 người.
Bài viết trên trang web Trần Đại Quang làm một phân tích ngắn về số tiền đầu
tư và cổ phần mà các công ty mang mác Đài Loan đại diện ở Vũng Áng, đã chỉ ra
một khoảng trống bí mật, cho thấy các công ty vỏ bọc này sau một thời gian ra
mặt đã im lặng rút dần, nhường chỗ cho “ông chủ” mới, ẩn danh, chiếm gần 50%
vốn. Nguyên văn của bài viết, khẳng định rằng “Formosa Hà Tĩnh không còn là
doanh nghiệp nước ngoài 100% vốn Đài Loan như đã đăng ký”.
Với cái cách hết sức trịch thượng và được ưu ái kỳ lạ, hơn hẳn mọi quốc gia
khác trên đất nước này, chúng ta hãy im lặng tự xét giờ đây Formosa Hà Tĩnh là
ai.
Với cái cách bẻ cong được mọi thứ, đủ sức đẩy được thứ trưởng Bộ Tài nguyên
& Môi trường Võ Tuấn Nhân bước ra đọc một thông cáo lừa dối và bệnh hoạn vào
ngày 27/4, để bao che tội ác cho Formosa, chúng ta hãy im lặng tự xét giờ đây
Formosa Hà Tĩnh là ai.
Câu chuyện Formosa giống như là một phần, trong chương trình chiến tranh im
lặng “giải phóng” Việt Nam, bắt đầu bằng cuộc tận diệt môi sinh và con người
suốt hàng trăm cây số bờ biển.
Sự kiện này chỉ là một giọt nước làm tràn ly, nhắc mọi người dân nhớ rằng từ
sau 30/4 của hơn 40 năm trước, về một cuộc “giải phóng” khác từ người bạn Trung
Quốc. Và họ đang thống nhất dần dần đất nước Việt bằng chiếm đóng, nạo vét tài
nguyên, kiểm soát các điểm trọng yếu quốc phòng, tàn phá thiên nhiên và sức sống
của một dân tộc. Dĩ nhiên, còn phải với sự tiếp tay của những kẻ buôn quê hương,
bán dân tộc.
Suốt hơn 40 năm nay, người dân Việt đã “kháng chiến” âm thầm trong ý thức, kể
cả với tuyệt vọng. Họ chịu đựng sự đàn áp từ những kẻ có quyền vốn muốn bắt tay,
quỳ luỵ với Trung Quốc. Cuộc kháng chiến đủ hình thái, bắt đầu từ việc đặt câu
hỏi thắc mắc Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan giờ ở đâu, cho đến xuống đường phản đối
chống Trung Quốc giết hại ngư dân Việt, chống đồng hoá và thậm chí tự mình
“kháng chiến” mỗi ngày khi bước ra ngõ, đến chợ… đều hỏi nguồn gốc món hàng có
phải từ Trung Quốc hay không.
Cuộc kháng chiến để sống sót tự phát đó, nhiều lúc trở thành nghịch cảnh vì
bị các quan chức, chính quyền bác bỏ, thậm chí khuyến cáo người dân hãy đầu
hàng. Nhân dân bị kêu gọi hãy chấp nhận cuộc “giải phóng” mới bằng ngôn ngữ khốn
nạn như thức phẩm độc nhưng ăn được, hàng lậu thối nát Trung Quốc được làm ngơ
ầm ầm nhập qua biên giới, các dự án nhận đút lót luôn mời và ưu tiên cho các nhà
thầu Trung Quốc xây dựng những sản phẩm tồi tệ chết người trên toàn quốc
gia…
Trung Quốc, bằng cách nào đó, đã biến dân tộc Việt Nam thành một quốc gia
công dân hạng hai. Bất kỳ ai khi nói về sự sai trái và tàn bạo của họ, chỉ được
nói vu vơ là “người lạ”, như một sự kỵ huý. Một sự trấn áp về tinh thần hiện rõ
trong truyền thông nhà nước, mỗi khi muốn đề cập nhắc đến đại quốc. Sự trấn áp
hiện rõ từ bảng thông cáo vừa qua của Bộ Tài nguyên & Môi trường về việc
Formosa “vô can” với thảm hoạ chất thải hoá học độc hại.
Những ngày cuối tháng 4/2016, những con cá chết nằm dọc bờ biển Việt Nam như
những xác người, nhắc cho hàng triệu người nhớ về một cuộc chiến từ năm 1975 đã
dừng tiếng súng, nhưng rồi mở ra một cuộc chiến khác khốc liệt hơn. Cuộc chiến
không có tiếng súng, chỉ có tiếng vỗ tay, hoa, hữu nghị và những mất mát lớn lao
không được nhắc tên. Một cuộc chiến mà toàn dân tộc Việt, đất nước Việt đang là
kẻ chiến bại.
Những con cá biển miền Trung đáng thương không có quốc hội để kêu than. Chúng
chết lặng lẽ ngay trên bến bờ của hy vọng. Chúng chết ngay tại chỗ đã ngàn đời
dung thân. Có khác gì những người dân nghèo ven biển, đen đủi và im lặng cầm
trên tay con cá chết nhìn chúng ta như những bóng ma chết oan. Hàng triệu triệu
giòi bọ đang lúc nhúc rứt rỉa các thân cá chết lúc này. Những kẻ làm ngơ thảm
cảnh hay chỉ muốn cố bám víu quyền lợi Bắc Kinh, cũng đang rứt rỉa sinh lực cuối
cùng của quê hương này.
Một cuộc thống nhất khác, ngay từ sau 30/4 của nhiều thập niên trước. Trên
tấm bản đồ đầy những điểm đánh dấu sự có mặt của người Trung Quốc, nhân danh
thịnh vượng, bạn hãy làm một đường nối tất cả, để nhận ra đó là hình thù một tấm
lưới lớn. Chúng ta rồi như cá, không còn đường đến với biển khơi tự do, và chỉ
còn được sống – ăn loại thức ăn nào mà họ đã chọn. Như những con cá trong lưới,
nhưng chúng ta được chết trong “thống nhất” mà không được giãy giụa hay cất
tiếng.
Tuấn Khanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét