Bộ trưởng Quốc Phòng (QP)
Ngô Xuân Lịch lật đật sang thăm Trung Cộng chỉ 11 ngày sau vụ thanh toán giết
chết bí thư tỉnh Yên Bái thuộc QK II và 22 ngày sau khi thiếu tướng Lê Xuân Duy
TLQK II đột ngột từ trần. Tướng Lịch sang thăm Trung Cộng trong bối cảnh chức
TLQK II vẫn chưa có ông tướng nào nhận lãnh trách nhiệm một cách chính thức. Cho
đến nay, sau gần một tháng tướng Duy mất, QK II vẫn là rắn không đầu với trên
dưới hơn 35 ngàn quân. Trong tương lai, ai sẽ đảm nhiệm chức TLQK II vẫn còn mờ
mịt chưa rõ khi mà tranh giành đấu đá thanh toán bên trong nội bộ đảng và nội bộ
các tướng lãnh QP vẫn còn đang diễn ra chưa đến hồi kết
thúc.
I. Lo lắng của Chủ tịch
Tập Cận Bình trước tình trạng rối loạn tại QK
II:
Ngay lúc tướng Lịch viếng
thăm Trung Cộng, Chủ tịch Tập Cận Bình đã đặc cách ông Trần Hảo lên làm bí thư
tỉnh Vân Nam một cách vội vã sau khi ông Hảo làm chủ tịch tỉnh này được 18
tháng.
Trần Hảo là tay chân của
họ Tập từ thời Tập còn là bí thư Thượng Hải năm 2007. Hảo đã từng tiếp TBT Trọng
sang thăm Vân Nam khi còn làm tỉnh trưởng vào tháng Tư năm 2015 để bàn bạc sâu
hơn về chi tiết trách nhiệm của tỉnh Vân Nam trong việc hỗ trợ TBT Trọng theo
chỉ thị của họ Tập. Nay thì với cương vị bí thư tỉnh Vân Nam, ông Hảo có toàn
quyền đẩy mạnh những hỗ trợ cần thiết cho TBT Trọng trong tương lai cũng như ông
Hảo sẽ có nhiều thuận lợi hơn khi thực thi những kế hoạch của Chủ tịch Tập Cận
Bình trong việc giúp đỡ TBT Trọng.
Cách đây tám tháng, tức
là vào tháng 12 năm 2015, họ Tập cũng vội vàng đưa tướng Lý Tác Thành lên làm tư
lệnh Lục quân, một binh chủng mới được thành lập trong quân đội Trung Cộng; có
khả năng tấn công can thiệp vào Việt Nam trong chớp nhoáng với hỏa lực rất mạnh.
Tướng Thành đã từng tham chiến tại Việt Nam, nhất là tại vùng biên giới thuộc QK
II nên có kinh nghiệm về địa hình hiểm trở của quân khu này. Binh chủng Lục quân
mới được thành lập của Trung Cộng dường như chỉ để tập trung tấn công nhanh can
thiệp vào Việt Nam khi cần thiết, ngoài ra không thấy mục tiêu chiến lược nào
khác được đề ra cho bình chủng này trong chính sách quốc phòng của Trung Cộng.
Những hành động vội vàng
kể trên của họ Tập dễ bị báo chí và giới truyền thông hiểu lầm là họ Tập muốn
gây thêm vây cánh cho mình trước nhiều chống đối trong nội bộ trước thềm đại hội
đảng Cộng sản Trung Quốc vào năm 2017. Nhưng trên thực tế, nếu họ Tập muốn củng
cố quyền lực tại TƯ, thì tay chân thân tín của mình như Trần Hảo phải được đề cử
vào địa phương hay tỉnh thành có vị trí then chốt trọng yếu gần Bắc Kinh, có
nhiều ảnh hưởng về kinh tế đến chính trị trực tiếp đến tại TƯ hơn là ra vùng
biên giới xa xôi. Rõ ràng, giới phân tích đã thấy họ Tập rất lo lắng bồn chồn
trước những rối loạn bất ổn bên trong nội bộ quân đội của ĐCSVN, nhất là tại QK
II, cũng như lo sợ sự lung lay của TBT Trọng. Thái độ này được cho là phù hợp
với hành động bồn chồn vội vã của họ Tập khi cử đặc phái viên Tống Đào hiện diện
ngay kỳ bỏ phiếu truất phế thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vào tháng Giêng năm nay để
tăng thêm sức hậu thuẫn một cách không cần thiết vì Trọng đã đi đến thắng cuộc
một cách rõ ràng trong lần bỏ phiếu thứ nhì - do những người bỏ phiếu đã hoàn
toàn bị phe Trọng khống chế và mua chuộc.
II. Tại sao họ Tập bồn
chồn lo lắng đến sự an nguy quyền lực của TBT
Trọng?
Trong suốt gần tám năm
qua, họ Tập đã tìm đủ cách để phá vỡ hoặc làm chậm lại đối sách liên minh liên
kết các quốc gia trong vùng biển Đông do Tổng thống (TT) Obama của Hoa Kỳ khởi
xướng. Nỗ lực của TT Obama là liên minh các nước liên quan một cách chặt chẽ
nhằm tạo một sức mạnh chung để áp lực, buộc Trung Cộng phải từ bỏ tham vọng bành
trướng lãnh hải của mình. Do đó, để đối phó lại, Bắc Kinh có một đối sách ngoại
giao cụ thể chi tiết đối với từng quốc gia trong vùng để phá hoại nỗ lực kêu gọi
liên kết của Hoa Kỳ. Cụ thể là đối sách ngoại giao của họ Tập đã thành công ở Úc
khi Bắc Kinh làm quốc gia này hoài nghi sức mạnh liên kết trong lời kêu gọi của
Hoa Kỳ.
Thế nhưng họ Tập lại bị
thất bại nặng nề trước Ấn và Phi Luật Tân dù Bắc Kinh tuyên bố sẵn sàng vung
tiền tối đa để đầu tư vào cơ sở hạ tầng kinh tế của hai nước này.
Ấn Độ lại vui mừng nhận
sự hậu đãi kinh tế từ phía Hoa Kỳ mà gạt bỏ mọi đề nghị hậu đãi kinh tế từ họ
Tập. Không những vậy, Ấn lại đi đến ký kết hiệp ước quân sự với Mỹ cuối tháng
Tám năm nay; mở đường cho sự can dự sâu hơn của Hải quân Ấn tại biển Đông. Ấn Độ
không bị chính sách dụ dỗ về kinh tế của Trung Cộng làm mờ mắt như họ Tập mong
đợi vì chính phủ Ấn thấy rõ hiểm họa cho kinh tế Ấn nếu Trung Cộng thật sự chiếm
ưu thế hay làm chủ biển Đông.
Phi Luật Tân thì không
những bác bỏ mọi đề nghị ve vãn viện trợ kinh tế và bất chấp những hù dọa quân
sự của Trung Cộng mà còn kiện Trung Cộng ra tòa án thường trực về biển đảo ở
Hague, gọi tắt là tòa PCA (Permanent Court Arbitration). Vào tháng Bảy năm nay,
tòa PCA phán quyết khẳng định Trung Cộng không có cơ sở pháp lý khi tuyên bố chủ
quyền trên Trường Sa và Hoàng Sa cũng như trên đảo Hoàng Nhan (Scarborough
Shoal). Tuy tòa PCA không có lực đủ mạnh để buộc Trung Cộng rút hải quân của
mình ra khỏi biển Đông theo phán quyết nhưng cũng đủ làm cơ sở pháp lý để vạch
trần thủ đoạn vừa lấn hiếp vừa ve vãn của Trung Cộng đối với Phi Luật Tân cũng
như đối với nhiều quốc gia khác trong vùng cho mưu đồ độc chiếm biển Đông của
mình.
Riêng đối với Việt Nam,
một quốc gia nằm ngay tâm điểm ở biển Đông về địa dư của mọi tranh chấp lãnh hải
thì họ Tập không thể nào ở vào thế thất bại như tại Phi được vì nếu Việt Nam
chịu liên kết quân sự với Hoa Kỳ và đồng ý sẽ cùng Hoa Kỳ giao chiến tấn công
Trung Cộng khi cần thiết thì toàn bộ đường lưỡi bò chín đoạn tại biển Đông của
Trung Cộng bị cắt ngay giữa. Việt Nam có một lợi thế địa dư về hải chiến tại
biển Đông rất nguy hiểm cho Hải quân Trung Cộng trên con đường bành trướng xuống
phía Nam. Hỏa tiễn hiện đại của Hoa Kỳ nếu có thể đặt dọc theo dãy Trường Sơn
sát biển khi phóng ra sẽ làm Hải quân Trung Cộng tê liệt và thiệt hại nặng không
thể phản kháng lại. Đó là chưa kế nếu Hoa Kỳ trú đóng tại vịnh Cam Ranh thì coi
như đường lưỡi bò chín đoạn tại biển Đông của Trung Cộng bị cắt làm đôi hết cách
cứu vãn. Hơn nữa, Việt Nam có ngã về phía Trung Cộng thì Trung Cộng mới có điều
kiện lấn hiếp giành đảo, giành biển từ từ chứ nếu Việt Nam mà là đồng minh của
Hoa Kỳ thì ý đồ này của Trung Cộng sẽ rất khó mà thực
hiện.
Vây cánh của Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng trong nội bộ ĐCSVN đã chiếm ưu thế từ năm 2008 trở đi. Thủ tướng
Dũng cần Hoa Kỳ như con người cần hơi thở vì chỉ có Hoa Kỳ mới đủ tài lực nuôi
nổi tập đoàn quan liêu cán dốt hối lộ tham nhũng của ông ta. Quan hệ Việt-Mỹ
được thúc đẩy mạnh mẽ trong suốt bốn năm, từ năm 2008 đến năm 2011 và đến ngày
Ba tháng Sáu năm 2012, thì Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ là Panetta đã có thể đứng
tại Cam Ranh mà khẳng định rằng: "Hải
quân Hoa Kỳ có thể sử dụng cảng Cam Ranh là điều kiện thiết yếu cho mối quan hệ
quốc phòng giữa hai nước và điều này sẽ xảy ra trong nay may.” Vào
lúc đó, Hoa Kỳ và Việt Nam đã thật sự xích lại quá gần và trở nên nguy hiểm cho
đường lối bành trướng lãnh hải của Bắc Kinh ở biển
Đông.
Mãi đến cuối năm 2012, Họ
Tập mới lên nắm quyền kiểm soát lãnh đạo đất nước, tức là sau khi Dũng làm thủ
tướng tại Việt Nam gần năm năm. Họ Tập thấy rõ mình đang bị muộn màng cho một
thế cờ và vì vậy, họ Tập cần TBT Trọng như cá cần nước trong âm mưu gấp rút,
hoặc là loại bỏ Dũng nhằm phá đổ hoàn toàn tiến trình hợp tác quân sự Việt-Mỹ,
hoặc nếu trong trường hợp quá bi đát do muộn màng, thì chỉ cố làm tranh chấp nội
bộ giữa thủ tướng Dũng và TBT Trọng gia tăng khiến quốc sách của Việt Nam trong
quá trình hợp tác quốc phòng với Hoa Kỳ bì lừng khừng chậm lại. Đương nhiên, Hoa
Kỳ không thể nào ký kết một hợp đồng thuê mướn cảng Cam Ranh lớn lao tốn kém khi
nội bộ chính trị của ĐCSVN còn lo đấu đá chưa ngã ngũ cho quyết định sau
cùng.
Họ Tập đã thành công khi
TBT Trọng khéo léo xoay chuyển hàng ngũ nhân sự trong đảng đang từ dày đặc người
của thủ tướng Dũng thành một lực lượng đông đảo truất phế Dũng.
Tuy nhiên, sau khi thở
phào nhẹ nhõm là đã loại được thủ tướng Dũng ra khỏi TƯ rồi, cả TBT Trọng và Tập
Cận Bình mới nhận ra là họ đã dùng thuốc quá liều lượng, vì giờ đây, thế lực mà
ĐCSVN phải đối phó bên trong nội bộ của mình lại chính là quân đội, và nếu như
biến loạn xảy ra tại Việt Nam do quân đội tiến hành, thì mọi công sức của họ Tập
trước giờ bị trôi sông hết! Hơn bao giờ hết trong lúc này, Chủ tịch Tập Cận Bình
cần bè đảng của TBT Trọng tồn tại trên quyền lực để hợp thức hóa lãnh hải tại
biển Đông của Trung Cộng thông qua lấn hiếp (lãnh hải) Việt
Nam.
III. Tại sao quân đội bất
mãn TBT Trọng?
Họ Tập hiểu rõ TBT Trọng
tuy có thể đối phó với thủ tướng Dũng, chiến thắng Dũng một cách ngoạn mục từ
thế yếu nhưng Trọng sẽ không đủ sức để đối phó với những kẻ cầm súng, nhất là
những kẻ cầm súng đang bất mãn. Các tướng lãnh đang nắm binh quyền bất mãn ở TBT
Trọng vì ba lý do chính sau:
Lý do 1: TBT Trọng hậu
đãi ngân sách bổng lộc cho các tướng Công An quá cao so với các tướng lãnh sĩ
quan quân đội
Hầu hết, tất cả các cấp
sĩ quan Công An giàu có nhanh chóng hơn các tướng lãnh sĩ quan quân đội là một
điều quá rõ do lực lượng Công An đang trở thành kiêu binh được đảng cưng chiều
và trở thành công cụ chó săn sai bảo để bảo vệ ổn định chính trị chế độ. Do đó,
lực lượng Công An có toàn quyền thao túng ngân sách để đục khoét và và tham
nhũng.
Tướng Công An Trần Đại
Quang lại đang làm Chủ-tịch Nước khiến bộ Công An được bao che chắc chắn nên hối
lộ và tham nhũng trong ngành Công An lan tràn trắng trợn mà các sĩ quan bên quân
đội không làm gì được. Các tướng lãnh sĩ quan quân đội ngày một nóng mặt bất mãn
nhưng do đang còn nhiều tranh chấp bên trong nội bộ QP từ cấp quân khu lẫn TƯ,
các tướng lãnh sĩ quan quân đội đành nhắm mắt làm ngơ.
Tuy nhiên, sự nhịn nhục
của những kẻ cầm súng bao giờ cũng rất giới hạn, và lực lượng tướng lãnh công an
bu vây quanh TBT Trọng sẽ không đủ sức chống đỡ những ông tướng quân đội này khi
họ ra lệnh nổ súng.
Lý do 2: TBT Trọng dù gì
cũng bị các tướng lãnh quân đội coi là nhờ có Tập Cận Bình mà có quyền
bính.
Trong cuộc đấu đá giữa
Trọng và Dũng, TBT Trọng mở cửa gọi họ Tập giúp mình tối đa công khai, thậm chí,
mời và tiếp cả đặc phái viên của họ Tập là Tống Đào ngay ngày đại hội đảng bỏ
phiếu truất phế thủ tướng Dũng. Giới tướng lãnh quân đội hiểu rõ TBT Trọng sẽ
lèo lái quân đội đi vào con đường nhịn nhục Trung Cộng một cách tối đa quá đáng.
Điều này chắc chắn như đổ thêm dầu vào cơn lửa bất mãn sẵn có trong giới tướng
lãnh quân đội.
Mọi quốc sách về quốc
phòng của Việt Nam từ đây điều bị Bắc Kinh chi phối do TBT Trọng mở rộng cửa cho
Trung Cộng can thiệp. Điều này càng làm căng thẳng giữa quân đội và TBT Trọng
gia tăng mạnh. Thêm vào đó, Tham mưu Trưởng Đỗ Bá Tỵ bị hất ra khỏi bộ QP do áp
lực của Trung Cộng càng làm giới tướng lãnh sĩ quan thân tướng Tỵ cảm thấy bất
an lo lắng cũng như bất mãn. Sự bất mãn này không có gì có thể xoa dịu được
nữa.
Lý do 3: TBT Trọng làm
chậm quá trình hiện đại hóa quân đội.
TBT Trọng có thể mượn nợ
của Trung Cộng bạc tỷ dùng làm kinh phí đấu đá chính trị nhưng Trọng không thể
nào mượn nợ Trung Cộng để canh tân quân đội. Chẳng lẽ nào Trung Cộng ngu đến nỗi
cho Trọng mượn kinh phí canh tân quân đội để gia tăng sức mạnh QP của Việt Nam
hay sao?
Chỉ có Hoa Kỳ mới thật sự
mở vòng tay kêu gọi liên kết và sẵn sàng giúp TBT Trọng canh tân quân đội. Cho
nên, đường lối chính trị của TBT Trọng ngã về phía Trung Cộng do cần hậu thuẫn
khi đấu đá nội bộ đóng hoàn toàn mọi cánh cửa dẫn đến hy vọng có thêm kinh phí
để canh tân hiện đại hóa quốc phòng. Điều này buộc các tướng lãnh trong quân đội
cảm thấy cần phải tiến hành loại bỏ Trọng để cứu vãn tình thế tụt hậu bi đát của
quân đội. Việt Nam là một đất nước có chiều dài trên ba ngàn cây số bờ biển
nhưng hiện nay lại phải đi xin từng chiếc tàu tuần duyên cũ về để sử dụng.
IV. Tại sao rối loạn QK
II làm họ Tập lo lắng quá mức?
QK II rối loạn khiến Chủ
tịch Tập Cận Bình lo lắng quá mức là bởi vì ông ta sợ không thể đem quân cứu
được Trọng khi Hà Nội có loạn khiến bao công sức bỏ ra củng cố sự nghiệp chính
trị của TBT Trọng trở thành đem muối bỏ biển hết.
Tập Cận Bình là một người
rất am hiểu về lịch sử của đất nước ông. Ông biết rất rõ người Mãn Châu sở dĩ có
thể cai trị được người Hán suốt mấy trăm năm là do buổi ban đầu Ngô Tam Quế, vốn
là tướng trấn giữ Sơn Hải Quan làm quân Mãn không cách gì vượt qua xâm lược
Trung Hoa cho nổi, đã mở cửa thành cho quân Mãn tràn vào tiến thẳng đến Bắc Kinh
tiêu diệt Lý Tự Thành, mở ra cho triều đại nhà Thanh của người Mãn cai trị Trung
Hoa.
Ngày hôm nay, QK II chính
là “Sơn Hải Quan” dưới mắt của họ Tập, cản đường tiến của Lục quân Trung Cộng
vào Hà Nội để cứu TBT Trọng nếu đảo chánh xảy ra. Hơn nữa, QK II có đầy đủ sức
quân, sức súng và khả năng hậu cần để QK I có thể an tâm mà dựa lưng cầu viện.
Quân số thường trực của QK II tuy là bằng với quân số của QK I với trên 35 ngàn
quân nhưng khi cần, số quân huy động có thể nhanh chóng tăng gấp ba lần. Phi
trường quân sự tại Yên Bái thuận tiện cho mọi tăng viện. Các độ cao núi non hiểm
trở của QK II đủ sức để pháo binh và hỏa tiển có thể tăng viện hỏa lực cho QK I
nếu cần thiết.
Nếu họ Tập có được một
ông tướng tư lệnh theo kiểu "Ngô Tam Quế" trấn thủ ở QK I nên cất quân đâm xuyên
QK I tiến đến Hà Nội thay vì đi qua ngã của QK II cho dễ dàng hơn thì cũng bị
sức mạnh quân sự từ QK II tiến đánh chận lại không cách gì tiến thêm nổi về Hà
Nội. Trong trường hợp họ Tập điên tiết vừa đánh QK I và QK II cùng lúc thì một
mình QK II vừa đánh phòng thủ quân khu của mình, vừa đủ sức tăng viện cho QK I
khiến Trung Cộng phải dừng bước tiến rồi lần hồi bị phản công nếu QK II nhận
được tiếp viện từ hậu phương. Quân khu II mà còn phòng thủ và chi viện cho QK I
thì binh chủng Lục quân của họ Tập không cách gì có thể tiến đến Hà Nội trong
chớp nhoáng để cứu TBT Trọng được.
Nói tóm lại, QK II còn,
Hà Nội còn. Quân khu II mất thì họ Tập sẽ có Hà Nội trong tay. Giới tướng lãnh
Trung Cộng hiểu rõ điều đó và họ Tập đang tìm đủ cách thúc ép TBT Trọng đưa ra
một ông tướng theo kiểu "Ngô Tam Quế" lên làm TLQK II, sẵn sàng mở ngỏ QK II để
Lục quân của họ Tập có thể đến Hà Nội trong chớp nhoáng khi cần
thiết.
Chỉ có điều hiện nay, khó
mà có ai ngồi vào chức TLQK II. TBT Trọng có thể đá được Dũng ra khỏi TƯ không
có nghĩa là ông ta đủ mạnh để sai khiến các tướng lãnh quân đội. Không phải vô
cớ mà chức TLQK II vẫn còn trống cho đến nay. Không có một ông tướng kiểu "Ngô
Tam Quế" nào có thể ngồi vững chức tư lệnh tại QK II cả trong tình hình tranh
chấp căng thẳng tại bộ QP giữa đảng và quân đội chưa có hồi
kết.
Mặc dù vụ giam lỏng bộ
trưởng QP Phùng Quang Thanh bị thất bại vào giờ chót, nhưng hệ lụy của nó quá
nặng nề. Bộ QP của Việt Nam hiện nay đã bị bể nát mà một ông tướng chính ủy ngồi
bàn giấy như tướng Lịch không cách gì có đủ sức ảnh hưởng đến các tướng đang cầm
quân tác chiến. Phe quân đội giam lỏng tướng Thanh tuy thất bại nhưng vẫn còn
tại chức với đầy đủ binh quyền, chỉ có mỗi tướng Đỗ Bá Tỵ là bị hất văng ra khỏi
bộ QP mà thôi. Cho nên mọi bổ nhiệm của TBT Trọng trong quân đội điều bị các
tướng lãnh dị ứng dè chừng và bất mãn chống đối.
Trong danh sách Ủy-viên
Quân-Ủy Trung Ương (UVQUTƯ) từ năm 2010 đến 2015, thì chỉ có mỗi tướng cấp quân
khu là TLQK II nằm trong danh sách, còn các UVQUTƯ còn lại là các tướng lãnh cao
cấp thuộc bộ QP ở TƯ.
Thế nhưng QUTƯ khóa
2015-2020 kỳ này thì khác hẳn, hầu hết các tư lệnh quân khu đều là UV, cho thấy
quyền uy của bộ trưởng QP đã gần như không còn nữa, trong khi các tướng quân khu
có ảnh hưởng lớn hơn tại TƯ, các tư lệnh quân khu từ nay sẽ nói chuyện bàn việc
quốc phòng cũng như mặc cả hợp tác hay phản đối trực tiếp thẳng đến TBT
Trọng.
Danh sách UVQUTƯ năm
2015- 2020 bao gồm hầu hết các tướng tư lệnh quân khu:
Danh sách UVQUTƯ năm
2010- 2015 chỉ có mỗi TLQK II năm trong danh sách:
Quyền hạn của các tướng
tư lệnh quân khu gia tăng một cách bất ngờ qua mặt bộ QP như thế cho thấy TƯ
đảng đang đối phó với một tình trạng cát cứ sứ quân manh nha hình thành mà mọi
sự bổ nhiệm hay thay thế các tư lệnh từ TƯ đều bị giới sĩ quan quân khu chống
đối triệt hạ.
Bất luận là vì lý do gì
mà quân đội loại bỏ TBT Trọng trong nay mai, thì họ Tập cũng cần tiến quân xuyên
qua QK II suôn sẻ để kịp thời đến Hà Nội cứu TBT Trọng. Thế mà cho đến giờ phút
này, con đường xuyên qua QK II dành cho Lục quân của họ Tập vẫn chưa được bảo
đảm là sẽ không có kháng cự. Trong khi đó, họ Tập biết rõ những kẻ tướng lãnh
cầm súng khi bất mãn, khó mà đoán biết được khi nào tiếng súng sẽ nổ để rồi TBT
Trọng bị truất phế. Họ Tập lo sợ rối loạn ở quân khu II sẽ lây lan về Hà Nội
khiến bao công sức nâng đỡ TBT Trọng của mình lại bị xôi hỏng bỏng không!
Ngày nào TBT Trọng chưa
thể biệt phái được một tướng chính ủy kiểu Ngô Tam Quế ra đóng QK II là ngày đó,
tính mạng của TBT Trọng vẫn nằm ngoài khả năng tiếp cứu của họ Tập.
V. Phương án đối phó của
TBT Trọng (và Tập Cận Bình) trước sự bất mãn của các tướng lãnh sĩ quan trong
quân đội Việt Nam hiện nay:
Giới phân tích đã bắt đầu
nhìn thấy nỗ lực của TBT Trọng dưới sự giúp đỡ của Tập Cận Bình đang tiến hình
hành cái gọi là “chính ủy hóa quân đội,” có nghĩa là TBT Trọng ráng nâng đỡ các
tướng tá xuất thân từ chính ủy, không phải sĩ quan có khả năng chỉ huy tác chiến
trận mạc, lên nắm mọi chức tư lệnh quan trọng từ sư đoàn đến quân khu và cả binh
chủng lẫn các vị trí Thứ trưởng và Bộ Trưởng QP. Các sĩ quan này không có thực
tài về tác chiến vì chỉ xuất thân từ đảng và nhờ Trọng nâng đỡ mà lên nên sẽ
trung thành đối với TBT Trọng hơn.
Chính ủy Ngô Xuân Lịch,
Bộ Trưởng QP là một thí dụ điển hình cho đối sách đảng ủy hóa quân đội của TBT
Trọng được Tập Cận Bình ủng hộ. So sánh về khả năng điều khiển quân đội cũng như
hoạch định chiến lược QP, tướng Tỵ hơn hẳn tướng Lịch nhưng TBT Trọng đã hất Tỵ
thẳng tay công khai ra khỏi bộ QP và để tướng Lịch làm bộ trưởng.
Tuy nhiên, TBT Trọng đang
bị khựng lại khi tiến hành đại trà chiến lược chính ủy hóa này xuống các quân
khu, các binh chủng hay các sư đoàn vì bị các sĩ quan chống đối công khai. Các
tướng quân khu sẵn sàng động binh tạo phản nếu Trọng cố dồn họ đến đường cùng và
lột chức quyền của họ trao lại cho các chính ủy.
Các tướng quân khu đã bắt
đầu bất tuân lệnh của bộ quốc phòng buộc Trọng phải thỏa hiệp và chấp nhận hầu
như gần hết các tướng quân khu vào danh sách UVQUTƯ để giảm bớt bất mãn. Đó cũng
là lý do tại sao danh sách UVQUTƯ khóa 2015-2020 tràn ngập các sĩ quan từ quân
khu. Ai ai cũng nhìn thấy Trọng chờ cho tình hình xoa dịu bớt rồi bẻ gãy từng
tướng quân khu một để thay thế vào bằng một chính ủy vô tài trong thầm lặng. Tuy
nhiên, dự tính âm mưu là một lẽ nhưng mà thành công hay không thì lại là một
chuyện khác, phải chờ xem.
Đối với Tập Cận Bình, thì
chính sách đảng ủy hóa vị trí các tư lệnh quân khu hay sự đoàn của TBT Trong rất
có lợi sẽ giảm bớt khả năng tác chiến của quân đội Việt Nam vì các sĩ quan chính
ủy hoàn toàn không có kiến thức điều khiển trận mạc. Ngoài ra, họ Tập hy vọng
chính sách này sẽ giảm bớt nguy cơ của TBT Trọng bị quân đội đảo chánh - điều mà
Tập không muốn nhìn thấy trong này. Họ Tập cần TBT Trọng để Việt Nam thuận thảo
theo đường lối đối ngoại của Bắc Kinh nhằm hợp thức hóa nhiều hơn nữa các phần
lãnh hải cũng như khiến kế hoạch liên minh của Hoa Kỳ thêm khó khăn bất
thành.
VI.
Kết:
Liệu họ Tập có đủ sức
tiến về Hà Nội giải cứu TBT Trọng khi cần thiết hay không hoàn toàn phụ thuộc
vào sự rối loạn tại QK II đến khi nào thì được dàn xếp ổn thỏa có lợi cho TBT
Trọng. Nếu tỉnh Yên Bái đang chờ đợi một tướng Công An về làm bí thư thì QK II
cũng đang cần phải có một tướng chính ủy ngồi bàn giấy không có khả năng chỉ huy
tác chiến về làm tư lệnh.
Và ngay cả trong trường
hợp QK II có tân tư lệnh là một chính ủy trung thành với TBT Trọng thì mối lo
lắng của họ Tập đối với QK II cũng sẽ chẳng giảm đi chút nào vì các sĩ quan tác
chiến bất mãn vẫn có thể giết vị tư lệnh này trong chớp mắt rồi giữ chặt các ngã
lộ biên giới phía Bắc khiến họ Tập chỉ còn cách đứng nhìn lực lượng quân đội đảo
chánh chiếm trụ sở đảng tại Hà Nội.
Mọi người thắc mắc là
chính ủy Lịch sang thăm Trung Cộng sẽ nói những gì và sẽ nghe những yêu cầu gì
từ Trung Cộng. Chỉ có điều, chính ủy Lịch trình bày những gì hay Trung Cộng yêu
sách những gì không còn là quan trọng nữa, vì trong một tương lai gần, nền chính
trị của Việt Nam sẽ không còn được quyết định bởi những kẻ cầm thẻ đảng nữa mà
sẽ được quyết định bởi những người cầm súng khiến mọi công sức của họ Tập can dự
vào Việt Nam quá công phu khổ nhọc nhưng chỉ trong phút chốc lại tan thành mây
khói không cách gì cứu vãn.
01.09.2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét