Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc (thứ hai từ trái) trong bệnh viện Yên Bái đứng nhìn bác sĩ chữa trị cho một trong hai người bị bắn chết. (Vietnam News Agency/AFP/Getty Images) |
Phạm Chí Dũng
Ðồ thị gia tốc biến động xã hội-chính trị kéo theo biến động chính
trị-xã hội ở Việt Nam đã tăng dần rồi tăng đột biến trong 4 năm qua, với
đỉnh gần nhất mang tên “Thảm sát Yên Bái.”
Giờ đây khi xâu chuỗi lại quá khứ không quá xa, chúng ta có thể tự
hỏi rằng phải chăng sự kiện “người anh hùng áo vải” Ðoàn Văn Vươn ở Tiên
Lãng đầu năm 2012 – dùng súng hoa cải và mìn chống trả đoàn cưỡng chế
đất đai Hải Phòng – đã thắp lên một điềm báo đen tối cho cuộc xung đột
nội bộ đảng triền miên sau đó?
Bốn năm: Từ dân bắn quan chuyển hóa quan bắn quan
Sáu tháng sau vụ Ðoàn Văn Vươn, Hội Nghị Trung Ương 6 của đảng cầm
quyền nổ ra trận đấu đá quyền lực cạn tàu ráo máng đầu tiên sau nhiều
năm sóng yên bể lặng. Cũng là lần đầu tiên, những thủ lĩnh phe đảng như
Trương Tấn Sang và Nguyễn Phú Trọng sử dụng thủ pháp “đánh hội đồng”
nhằm xử lý dứt khoát một đồng chí của mình – Nguyễn Tấn Dũng – khi đã
nhận ra nguy cơ không còn trừu tượng về “sự tồn vong của đảng.” Thế
nhưng lịch sử đảng khi đó vẫn chưa phải là một ca khúc khải hoàn, mà đã
chuyển những giọt nước mắt cay đắng của Ðoàn Văn Vươn đến ri rỉ trên
khóe mắt mờ đục của tổng bí thư Việt Nam.
Có khác chăng với bóng đêm trong đảng là nước mắt sáng rỡ của kẻ anh
hùng bị sa vào vòng lao lý. Nhưng chính hành động tựa như “hảo hán Lương
Sơn Bạc” của Ðoàn Văn Vươn lại dẫn đến lời cảnh cáo thứ hai cho chế độ
cầm quyền: Ðặng Ngọc Viết.
Tháng 9 năm 2013, Thái Bình bùng lên vụ dân bắn quan: phẫn uất tột độ
vì bị đền bù đất đai quá tệ và còn bị cưỡng chế thô bạo, một nông dân
tên Ðặng Ngọc Viết đã dùng súng ngắn bắn thẳng vào một số quan chức tỉnh
này, sau đó tự sát. Sự kiện chấn động này bùng nổ không chỉ trong công
luận quốc nội mà cả trên mặt truyền thông quốc tế.
Chỉ ít tháng sau đó, vào đầu năm 2014, xã hội và chính giới bất chợt
ồn ào về một vụ “tự sát” khác: Thượng Tướng Phạm Quý Ngọ, thứ trưởng Bộ
Công An. Những cuộc thăm dò bỏ túi về dư luận xã hội cho thấy kết quả
ngược chiều với huấn thị của tuyên giáo và công an rằng Tướng Ngọ đã bị
ung thư mà chết. Vào lúc ấy, cuộc xung đột quyền lực giữa phe đảng và
phe chính phủ tạm lắng để chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo sôi động hơn
nhiều vào cuối năm 2014.
Từ giữa năm 2014, một số người ngỡ ngàng khi nghe việc Nguyễn Bá
Thanh, nhân vật được Tổng Bí Thư Trọng rút từ Ðà Nẵng ra trung ương để
ngấp nghé một cái ghế trong Bộ Chính Trị kiêm trưởng Ban Nội Chính Trung
Ương, phải đi nước ngoài điều trị với một căn bệnh gần tương tự Tướng
Phạm Quý Ngọ: ung thư.
Tiếp đến là cả nông dân cũng biết đến nội tình bục vỡ của đảng. Ðến
cuối năm 2014, bất chấp hai cơ quan tuyên giáo trung ương và ban bảo vệ
chăm sóc sức khỏe cán bộ trung ương ra sức trấn an và định hướng dư
luận, cái chết của ông Nguyễn Bá Thanh vẫn ập đến, một phần được xác
nhận bởi một trang mạng thình lình nổi loạn và thu hút hầu như toàn bộ
sự chú ý của cả nước lẫn quốc tế: Chân Dung Quyền Lực.
Cho tới giờ, mặc dù nhiều người vẫn nghi ngờ Chân Dung Quyền Lực được
hậu thuẫn bởi nhóm ủng hộ “đồng chí X,” nhưng có lẽ rất ít người biết
nó thực sự thuộc về ai.
Sự ra đi của Trưởng Ban Thanh là “quả báo” thứ hai sau cái chết đầy
nghi ngờ của Thứ Trưởng Ngọ. Hội Nghị Trung Ương 10 vào Tháng Giêng năm
2015 với đỉnh cao chói lọi của Nguyễn Tấn Dũng đã đưa phe đảng vào một
tâm thế đảo điên: trước Ðại Hội XII chưa đầy một năm, cả Nguyễn Phú
Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng, Tô Huy Rứa, Ðinh Thế Huynh…
đều có nguy cơ phải ra đi nếu hông quyết liệt thực thi “biện pháp thời
chiến.”
Những thủ đoạn tranh chấp quyền lực trước và trong Ðại Hội XII cũng
đã được “nâng lên một tầm cao mới,” kinh khiếp hơn nhiều. Lần này không
chỉ là đơn thư tố cáo được gửi theo đường nội bộ, mà quá nhiều vụ việc
nội bộ được những bàn tay bí ẩn tung lên mạng xã hội.
Thậm chí nửa năm trước Ðại Hội XII còn suýt xảy ra một vụ “bị ám
sát”: Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh. Dẫu sau đó Tướng Thanh vẫn
trở về Việt Nam an toàn, nhưng lại bị biệt tích trong “Thành,” kéo theo
vô số đồn đoán về các vụ bắt bớ và thanh trừng “tạo phản” với số lượng
lớn trong nội bộ đảng.
Ðể tiếp nối, tuy giành được thắng lợi gần như tuyệt đối tại Ðại Hội
XII, không khí bình yên giả tạo trong đảng cũng chỉ kéo dài thêm được
khoảng 7 tháng.
Bốn năm sau sự kiện Ðoàn Văn Vươn, sân khấu chính trị công khai tắm
máu: Tháng Tám năm 2016, Chi cục trưởng kiểm lâm tỉnh Yên Bái dùng súng
ngắn nã thẳng vào hai quan chức bí thư tỉnh và chủ tịch hội đồng nhân
tỉnh này, sau đó được tường thuật là “tự sát” với một viên đạn không
phải vào thái dương hay dưới cằm mà trổ từ gáy ra trước (?!). Cả ba đều
tử vong nhanh chóng và đều được khâm liệm nhanh không kém. Có thể ghi
nhận đây là lần đầu tiên từ năm 1975 đã xảy ra vụ quan chức bắn chết
nhau hàng loạt như thế.
Trước đây, thỉnh thoảng cũng xảy ra một vụ quan chức bắn nhau, nhưng
chỉ ở cấp thấp (chủ yếu cấp xã). Còn giờ đây, cái chết đến với cả giới
quan chức cao cấp – những chân đứng trong Ban Chấp Hành Trung Ương đảng.
Khủng hoảng mới: Sẽ không quan chức nào an toàn
Chỉ vài ngày trước vụ thảm sát Yên Bái, Quốc Hội đã họp bàn về Luật
Cảnh Vệ. Theo đó, khá nhiều “yếu nhân” như nguyên tổng bí thư, nguyên ủy
viên Bộ Chính Trị, và đương nhiên tất cả các ủy viên Bộ Chính Trị hiện
nay đều được đặc ân có cảnh vệ bảo vệ. Trong cuộc họp bàn này, đã hiện
rõ nhu cầu “tha thiết được bảo vệ” – không phải như một thời trang quyền
lực, mà là một thực tế cần thiết.
Ngay sau vụ Yên Bái, dân chúng Việt lại phải chuẩn bị tinh thần để
đóng thêm một khoản thuế nữa – dành cho việc bảo vệ các nhân vật lãnh
đạo không chỉ cấp trung ương mà ở cả cấp địa phương.
Bây giờ thì không một quan chức nào còn an toàn. Ở Việt Nam, không
một địa phương nào là không có mâu thuẫn, thậm chí nhiều chính quyền địa
phương nổ ra xung đột nội bộ rất nặng nề, đặc biệt về quyền lực và lợi
ích nhóm. Sau vụ quan chức bắn nhau ở Yên Bái, điều chắc chắn sẽ xảy ra
là nhiều quan chức ở nhiều tỉnh thành khác sẽ đòi có cơ chế cảnh vệ bảo
vệ cá nhân họ, đồng thời sẽ ban hành cơ chế kiểm tra vũ khí, chất nổ…
tại những cuộc họp quan trọng của thành/tỉnh ủy, ủy ban nhân dân
tỉnh/thành, thậm chí xuống cả cấp quận/huyện… Không khí họp hành sẽ bước
vào thời chiến.
“Vừa nghe tin trên mạng về mấy đồng chí bị bắn ở Yên Bái, đến chiều
không khí cơ quan bọn này nặng nề phát sợ luôn. Bên ngoài thì bảo vệ
cùng cảnh sát được tăng cường gấp đôi, soát xét từng người vào cổng, bên
trong mọi người im re như không biết gì, nhưng cứ lấm lét nhìn nhau xa
cách chưa từng thấy…,” một cán bộ thuộc một cơ quan kiểm tra đảng địa
phương thổ lộ.
Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Nghe nói trước vụ thảm
sát Yên Bái, ông Ðỗ Cường Minh còn dự họp với dàn lãnh đạo tỉnh và xưng
hô với nhau theo đúng điệu “đồng chí.” Nhưng những phát đạn lạnh lùng và
quả quyết sau đó đã xác quyết ranh giới cuối cùng: tình đồng đội và từ
“đồng chí” xưng hô cửa miệng với nhau đã bị hất tuột vào vô thức, để
thay bằng một ý chí sẵn sàng thanh trừng và diệt trừ nhau. Ðiều được gọi
là “nhân học chính trị” ở Việt Nam đã tiệm cận giới hạn bùng nổ súng
đạn.
Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Thậm chí với một số
“đồng chí ủy viên Bộ Chính Trị,” phương án chuyển đổi chỗ ngủ đêm có thể
trở thành một nhu cầu chính trị – tương đương với nhu cầu ăn uống.
Phía trước còn cả một con đường “không biết đến cuối thế kỷ này có
được chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay không” như Tổng Bí Thư
Trọng mong ước. Sẽ còn vô số cuộc xung đột và tranh giành quyền lực lẫn
tiền bạc ghê gớm trong “chuyến tàu vét,” giữa các nhóm quyền lực – lợi
ích mới và cũ, cùng bắt bớ nội bộ sẽ gia tăng. Chủ nghĩa đa trung tâm
quyền lực cũng từ đó sẽ sinh sôi nảy nở bằng xu thế chia rẽ và cát cứ
như lũ quét không cách nào cản được. Sẽ ngày càng nhiều quan chức tự
nguyện nghỉ hưu sớm. Sẽ tấp nập quan chức theo gương nữ doanh nhân
Nguyễn Thị Nguyệt Hường để nhập quốc tịch Malta hoặc một quốc tịch nào
đó đủ để thoát thuế và thoát thân. Sẽ ngày càng lộ rõ lớp quan chức công
khai “đặt vé” và lên máy bay hướng đến trời Tây, không một lần ngoái
lại quốc tịch Việt. Ðể lại cuộc khủng hoảng kinh tế và khủng hoảng xã
hội trong một đất nước gần như cạn kiệt tài nguyên và bị phá phách tan
hoang…
Thảm sát Yên Bái đã báo trước một cái điềm quá xấu như thế: cuộc
khủng hoảng nội bộ đảng từ bán công khai trước đó chuyển sang một giai
đoạn mới – thế công nhiên và mãnh liệt theo cách “không cho chúng nó
thoát.”
Sẽ không còn một quan chức nào an toàn. Thời thế đảo điên. Chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Phạm Chí Dũng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét