Ảnh minh họa |
Hôm rồi báo chí đưa tin ông Trần Khiêu, nguyên Chủ
tịch tỉnh Trà Vinh, vừa về hưu, đầu tư ngay cho con bồ một quán nhậu
hoành tráng hết 15 tỷ đồng. Lộ ra là bồ vì ngày xưa, cô này chỉ là phó
phòng, nhưng có lần (khi ông này còn đương chức) cãi nhau cái gì, bà này
điên lên vác gạch đá choảng, đập tan nát kính xe ô tô ông đi, đánh gây
thương tích công an gác cổng Uỷ ban Tỉnh… Ở thế mà cũng chẳng sao!
Báo chí ban đầu hỏi: Có tin anh với bà L… thế này,
thế kia, có nhầm lẫn gì không, cha này chẳng ngại ngần gì nói: “Mày đăng
đi… Nhầm mẹ gì!”. Hết biết.
Mình cũng có quen vài ông làm Thứ trưởng, Cục trưởng
vài bộ. Ngày xưa công nhận các ông khổ thật, có ông Cục trưởng Cục nổi
tiếng kiếm ra nhiều tiền nhất của Bộ, đến cơ quan thì đi xe máy, trông
cũng khắc khổ…
Có lần sang, thấy ông ho lụ khụ, nhân viên vào hỏi: Anh uống thuốc em
pha… Mình ngu thật vì có lúc nghĩ, trong vô số quan chức Nhà nước, cũng
có vài ông khổ sở, vất vả, chẳng sung sướng gì như ông này.
Vừa về hưu 2-3 tháng, đã thấy anh mời mấy anh em báo
chí thân đến tân gia căn biệt thự hoành tráng, anh khoe mua hết nhiều
chục tỷ đồng ngay trung tâm Hà Nội. Cả bọn choáng vì trước đó, ngay sau
khi rời Cục, vài tuần sau đã thấy anh đi Bentley, trông phong cách khác
hẳn xưa.
Dạo trước ông Đào Văn Hưng, nguyên Chủ tịch EVN chẳng
thế à? Thời đương chức thì cũng bình thường như các Chủ tịch, TGĐ tập
đoàn khác thôi. Sau khi vụ EVN Telecom phá sản, hàng chục ngàn tỷ đồng
đi tiêu, cả vạn người thất nghiệp, Công ty phải sáp nhập vào Viettel thì
ông chỉ bị điều về Bộ Công Thương ngồi chơi…
Bây giờ thì người ta vẫn thấy ngày ngày ông đóng
bộ đồ thể thao trắng muốt, đi Audi A7 đi khắp nơi “cuốc đất”. Khoe
với phóng viên quen, ông bảo: “Dạo này tinh thần mình thoải mái lắm”.
Công nhận, ông Hưng trẻ ra đến cả chục tuổi so với thời làm Chủ tịch
EVN.
Cũng có ông Thứ trưởng Bộ Công Thương về hưu được vài tháng, bỏ vợ cũ, tậu ngay vợ mới, tuổi chỉ đôi mươi, trẻ hơn con mình.
(cho nên, nhiều bà vợ các ông tai to, nên nhìn vào
đây để rút kinh nghiệm xiềng xích cho thật chặt, tài sản phải chung tên
không nó nghỉ hưu là một phát ra đường, chẳng tình nghĩa mẹ gì cả đâu)
Mới nhất là Giám đốc Sở Y tế Thanh Hóa Hoàng Sỹ Bình
vừa nghỉ hưu, đã động thổ xây dựng một biệt thự khủng tại vị trí đắc đắc
địa có tới 3 mặt tiền trị giá người ta ước tính cũng vài chục tỷ.
Tiền ở đâu? Nếu cứ tính bèo nhất 100 triệu/suất chạy
biên chế, cuối nhiệm kỳ ông này, ông ký tuyển một lúc 3.721 vào ngành,
nhân lên đã xây được vô khối biệt thự chứ không phải một. Mà đây chỉ là
một việc thôi trong bao nhiêu năm ông làm quan thôi.
Thế mới thấy, quan chức nước mình khổ thật. Suốt đời
làm lụng khổ sở, “nếm mật nằm gai” đến lúc về già, nghỉ hưu rồi mới dám
mở mặt ra với đời… Tất nhiên, nhiều ông khi đương chức, ông nào chẳng có
cách tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình nhưng thường là rất
kín đáo.
Nói đến đây tự nhiên lại thương cho… Trịnh Xuân Thanh :))))
Thanh Giới chẳng phải chết vì không biết “nằm gai nếm
mật” hay sao? Về tỉnh, tỉnh bố trí xe cùi, ngồi khổ không chịu được,
phải điều xe 4-5 tỷ từ Hà Nội vào đi cho êm ái. Thỉnh thoảng hô hào đàn
em, bạn bè rồng rắn từ Hà Nội, Sài Gòn vào đi quậy phá cho vui… Đi đâu
cũng chém gió, thể hiện mình là đẳng cấp, giàu có. Chẳng lạ khi gã còn
có tên là “Thanh loe”.
Bởi thế nên chuyện “quan trên trông xuống, người ta
trông vào”…nghĩa lộ hết mọi chuyện, ảnh hưởng đến bao nhiêu “ông anh”
khác đã đành mà coi như tự đào huyệt chôn mình… Đến giờ ai cũng chửi.
Nhưng đó rõ là một tấm gương về việc muốn làm chính
trị mà không biết “nếm mật nằm gai”. Từ rày, các ông nào muốn leo cao, chui sâu, bài học TXT phải nằm lòng không sớm muộn cũng đi vào vết xe đổ đó thôi.
M.Q.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét