Viết Từ Sài Gòn
Câu chuyện biển nhiễm độc, hải sản chết hàng loạt ở biển Bắc miền
Trung bởi một cú xả nước rửa ống của Formosa Hà Tĩnh dường như chưa hề
nguội trong nhân dân thì liền sau đó, biển Nam miền Trung cũng chuẩn bị
đón thêm một mối họa bởi tập đoàn Hoa Sen Group chính thức đầu tư xây
dựng nhà máy luyện cán thép với công suất 16 triệu tấn mỗi năm.
Ngoài ra, bời biển Cà Ná còn gánh thêm 25 cụm cảng và hàng loạt công
trình khác. Xem như bờ biển này chính thức bị công nghiệp hóa.
Và chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Người quan tâm chỉ nhớ một
điều là trước đây, bài phát biểu trong buổi khởi công xây dựng Formosa,
Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng nói như đinh đóng cột rằng bảo đảm công nghệ
xử lý nước thải của Formosa hiện đại hàng đầu thế giới.
Và cái hiện đại hàng đầu thề giới mà Thủ tướng Dũng nói đó cũng rất
rõ ràng, vì nó quá hiện đại nên xả một phát súc ống thì cả biển miền
Trung đi toi! Giờ biết kêu ai, ông Dũng về hưu, bận “làm người tử tế”
rồi!
Tới lượt ông Phúc, ông cũng tuyên bố như đinh đóng cột là phải đảm
bảo xử lý nước thải để làm sao “cá có thể bơi được trong nước thải”! Hay
nói như một lãnh đạo Cộng sản là nước thải có thể múc lên rửa mặt được,
rửa rau và luộc rau được. Xin lỗi, đây chỉ là tư duy của các lãnh đạo
Cộng sản, kiểu tư duy của Phạm Văn Đồng rằng một ký rau muống có hàm
lượng chất bổ ngang với một ký lô thịt bò.
Và cũng kiểu lý luận này, có một thời người ta ác ý với nhau bằng
kiểu phân biệt người Bắc, người Nam bằng câu chuyện hai anh em kết
nghĩa, một người Bắc, một người Nam, họ thân thiết và quí mến nhau đến
mức cùng mặc chung một kiểu áo quần, để chung một kiểu tóc, ngày Tết thì
mặc chung bộ áo quần màu đỏ, có in hình ngôi sao vàng. Tình bạn của họ
tượng trưng cho mối hợp nhất Bắc – Nam chung một nhà. Một tình bạn được
xem là mẫu mực và lý tưởng nhất trong lịch sử.
Thế rồi đôi bạn lịch sử này bị tai nạn trên đường sắt Bắc – Nam, vụ
tai nạn cũng kinh hoàng ở mức lịch sử. Người ta không tài nào phân biệt
đâu là người bắc, đâu là người Nam bởi không còn nhận dạng thân thể
được. Cuối cùng, buộc phải làm pháp y, phân tích mẫu gen. Công an đang
làm việc thì có một ông mới đi cải tạo về, bán cà rem, đi ngang qua,
cũng dừng lại xem. Nhìn một hồi, ổng nói: Cái này dễ như chơi, có chi
đâu mà phải phân tích gen cho nó mệt. Nhìn là biết ai Bắc ai Nam liền!”.
Công an nghe vậy quát: “Ông đừng có mà đứng đó nói dóc! Mau đi bán cà rem về nuôi vợ con!”.
Ông cà rem tỉnh bơ: “Nếu cán bộ mua hết thùng cà rem cho tôi là tôi chỉ ngay ai Bắc ai Nam! Tôi nói thật chứ không có dóc đâu!”.
Ông cán bộ công an nói: “Ông mà chỉ được, tôi mua hết thùng cà rem cho ông!”.
Ông cà rem bảo, cán bộ chịu khó mở quần của người chết ra xem đi!”.
Ông sĩ quan công an mở quần ra.
Ông cà rem chỉ: “Cái anh này là Bắc, còn anh kia là Nam”.
Tay công an quát: “Ông giỡn ,mặt với tôi hả? Nhìn qua môt cái rồi nói sàm vậy là được à!”.
Ông cà rem tỉnh bơ: “Không có nói sàm, nói có cơ sở luận chứng về
sinh học và văn hóa học đàng hoàng. Xác ông Bắc còn dính cọng rau muống
ngoài sau mông, xác ông Nam có cái gì đó tựa như miếng thịt bò. Vì ngài
Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói rằng một ký rau muống bổ ngang với một ký
thịt bò, giá tiền cũng bằng nhau. Nhưng do thói quen, ông Nam chọn thịt
bò còn ông Bắc chọn rau muống. Thói quen và văn hóa là thứ mang theo cho
đến lúc chết!”.
Câu chuyện kết thúc với tình huống ông cà rem bán hết thùng cà rem
nhưng không kết luận ông ấy chỉ đúng hay chỉ sai. Và có vẻ như câu
chuyện đó kéo dài mãi cho đến bây giờ, nó không còn nguyên vạn câu
chuyện thời bao cấp mà biến tấu theo nhịp điệu kinh tế thị trường theo
định hướng xã hội chủ nghĩa.
Chuyện cán bộ kiểm tra chất thải, nước thải bằng cách lấy tay không
vốc lên một vốc rồi đưa lên mũi ngửi, khẳng định biển sạch, cá sạch bằng
cách cởi áo nhảy xuống biển tắm và cùng nhau ăn cá, chụp hình, quay
phim.
Hay gần đây là Bộ trưởng Trần Hồng Hà cùng với một đám cán bộ khác
cởi áo nhảy xuống biển tắm để khẳng định nước đã sạch, đã an toàn. Tất
cả kiểu làm việc, trình diễn của họ đều cho thấy thứ tư duy “trực quan
sinh động xã hội chủ nghĩa” vẫn còn chiếm vị trí rất lớn trong hệ thống
công quyền.
Và dường như khoa học không có chỗ trong các quyết định của hệ thống
cầm quyền Cộng sản Việt nam. Mà vấn đề then chốt trong các quyết định từ
đầu tư cho đến cải cách vẫn là cảm tính. Chỗ nào ông lớn thấy có hứng
là đưa ra quyết sách, có hứng thì phát biểu, có hứng thì ký cái rụp, cho
tiền đầu tư, cho vay vốn, cho làm… Hoàn toàn không cần đến cơ sở khoa
học của nó. Bởi nếu có cơ sở khoa học, người ta nhất định phải buộc lòng
cần nhắc giữa cái lợi của một tập đoàn với cái lợi của môi trường, của
đời sống cả một khu vực.
Bởi muốn nói gì cũng được nhưng có một vấn đề không thể chối cải là
kinh tế Việt Nam tuy là kinh tế nông nghiệp nhưng mũi nhọn và tiềm lực
phát triễn của nó vẫn là kinh tế biển. Ngư nghiệp chiếm chỉ số thu nhập
rất cao. Và những ngành du lịch hay nuôi trồng thủy sản đều [phải dựa
lưng vào biển. Một khi biển có vấn đề thì nguyên một dải đất một bên là
núi, một bên là biển hình chữ S này sẽ khủng hoảng trầm trọng. Bài học
về cú xả thải súc đường ống của Formosa là một bài hco5 xương máu. Tuy
nhiên, hình như nó chẳng xi-nhê gì đối với giới lãnh đạo Việt Nam thì
phải!
Và người ta vẫn tiếp tục cho đầu tư khu công nghiệp gần bờ biển.
Trong khi đó, chỉ cần suiy nghĩ thấu đáo một chút thì chẳng mấy ai tin
rằng nhà đầu tư lại đi chọn những diện tích sát bờ biển để mở nhà máy
thép. Bởi giả sử như nhằm mục đích dễ vận chuyển, dễ đưa ra cảng thì
cũng không bù nổi khoản khấu hao máy móc và chất lượng sản phẩm mau
xuống nước, hoen gỉ vì hơi muối từ nước biển. Chỉ có một hướng duy nhất
để người ta chọn nhà máy gần biển, đó là xả thải. Nếu làm nhà máy trong
khu vực đồng bằng, lượng chất thải sẽ bị quan sát rất kĩ do nguồn thải
là những chất cực độc như cyanua, asen, phenol… Và khi thải nó ra biển
thì chỉ cần một đường ống là coi như xong. Bởi xây dựng một hệ thống xử
lý chất thải như vậy tốn kém vô cùng.
Và nhà đầu tư chỉ cần bỏ ra lượng tiền bằng một phần ba lượng tiền xử
lý nước thải để bôi trơn hệ thống công quyền là coi như mọi việc xong
xuôi tất. Và họ đã thành công với lối làm việc này tại Việt Nam. Cho dù
là nhà đầu tư nước ngoài hay trong nước gì cũng thế, chỉ cần có tiền bôi
trơn là coi như xong mọi việc!
Và, bù vào đó, lối tư duy của lãnh đạo Cộng sản Việt nam là lối tư
duy đầy cảm tính, không cần luận chứng khoa học. Một kiểu tư duy làm sao
để cá bơi trong nước thải hoặc làm thế nào để nước thải có thể dùng rửa
mặt, rửa rau, luộc rau, rồi một ký rau muống bổ ngang với một ký thịt
bò… Rất tiếc, vẫn có rất nhiều nhà khoa học, tiến sĩ, phó tiến sĩ, thay
vì phản biện, thay vì đưa ra những luận cứ để chứng minh rằng một ký rau
muống cho dù có hô biến kiểu gì thì cũng không thể bổ bằng một ký thịt
bò, hoặc tắm biển và hội nghị thì không thể làm biển sạch… Mà họ chỉ
biết ton hót, nịnh bợ và xun xoe giới quan chức để được cho ăn, được
vinh thân phì gia.
Đất nước này ngày càng nát bét bởi đám quan chức có lối tư duy thời
đồ đá và đám nhà khoa học mang sự thật ra đánh đổi bữa ăn, lấy sự quì
gối làm đà thăng tiến. Thực sự, chẳng biết rồi đây sẽ ra sao?!
Viết Từ Sài Gòn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét