|
NGUYỄN HƯNG QUỐC |
NGUYỄN HƯNG QUỐC
Cách đây mấy ngày, tình cờ tôi gặp lại một người quen, trước, sống ở
Úc, sau, về Việt Nam làm việc từ cả hơn 20 năm nay. Thỉnh thoảng, vài
ba năm một lần, anh về lại Úc để thăm gia đình. Tôi hỏi cảm tưởng của
anh mỗi lần quay lại Úc. Ngẫm nghĩ một lát, anh cho biết: Mỗi lần về
Úc, anh cảm thấy thoải mái hơn, tự tin hơn, và nhất là, được tôn trọng
hơn, do đó, thấy mình… “người” hơn.
Điều anh nói, tôi cũng đã
từng nghe nhiều người khác nói, những người vừa sống ở Úc vừa sống ở
Việt Nam. Tất cả đều nói giống nhau: Ở Việt Nam, người ta cảm thấy cái
phần “người” của họ bị đè bẹp, chỉ còn rất nhỏ, còm cõi, yếu ớt, thảm
hại. Chủ yếu là vì lúc nào cũng sợ sệt người khác. Ở nhà thì sợ người
khác cạy cửa ăn trộm, có khi, giết chết. Ra đường thì, một mặt, sợ tai
nạn giao thông; mặt khác, sợ cảnh sát giao thông quấy nhiễu, tìm cớ để
ăn hối lộ. Vào các công sở thì lúc nào cũng thấy bị uy hiếp. Sợ nhất là
gặp công an. Làm ăn lương thiện, không có tội gì cả, nhưng cứ hễ thấy
bóng công an là thấy bất an, hồi hộp, lo lắng. Nói chung, ở Việt Nam,
lúc nào người ta cũng căng thẳng vì sợ hãi. Ở Úc thì khác. Gặp ai cũng
được chào hỏi một cách thân mật. Rất hiếm thấy cảnh sát. Mà có thấy cũng
không lo sợ vì biết chắc sẽ không ai làm khó dễ gì mình. Khi cần làm
giấy tờ, bước vào cửa các cơ quan công quyền, người ta hoàn toàn tự tin
là mình sẽ được phục vụ theo đúng quy định chứ không bị sách nhiễu như ở
Việt Nam.